Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 100: Ngựa Tía

May là ít nhất Trần Hán sống ở trong huyện thành.
Thời buổi này không có bản đồ điều hướng, nếu đưa thư tới một địa chỉ tương đối lệch, từ một châu rồi đến một quận, rồi lại tới một huyện, vào trong huyện cũng không rõ phương hướng thì người đưa thư lại phải kiên nhẫn hỏi thăm, thăm dò được một phương hướng rồi thì lại phải rắc rối phức tạp tìm kiếm trong đường nhỏ, không biết sẽ tốn bao nhiêu sức lực và thời gian, tốn bao nhiều lần sai đường nữa.
Đó là lý do tại sao một phong thư nhà mỏng manh lại có giá trị vạn kim.
Nghĩ kỹ lại thì hôm nay đã là ngày mồng năm, theo những năm trước, e là các đạo trưởng Phúc Thanh Cung đã lên đường đến Phục Long Quan trước rồi nhỉ? Nếu giống như tính toán, chắc sư phụ đã thấy thư của hắn.
Không biết khi ông ấy đọc được thư thì sẽ nghĩ gì.
Lão Khôn Đạo đó hết ăn lại nằm, ham ngủ thành tánh, mình vừa đi, sợ là ba ngày sẽ đói chín bữa?
"Đạo sĩ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Tam Hoa miêu chạy tới phía trước thì dừng lại, quay đầu đợi hắn.
Tống Du cười cười, chỉ chậm rãi đuổi theo.
Con ngựa tía vẫn lặng lẽ theo sau hắn.
Rồi lại trèo đèo lội suối, bình minh thì đi, hoàng hôn thì ngừng, thỉnh thoảng hứng lên thì đi luôn dưới ánh trăng, hôm nào lười thì tìm một chỗ thoải mái mà nằm xuống, phơi nắng ngủ trưa luôn.
Tâm đạo bình tĩnh, cước bộ cho tới nay vẫn trước sau như một.
Con ngựa thành thật, luôn im lặng và đáng tin cậy.
Mèo Tam Hoa là hoạt bát nhất, cứ lắc lư cùng một người một ngựa. Lúc đi qua rừng thì biến thành người, đi qua bờ sông thì biến thành mèo, lúc nằm cùng Tống Du khi nghỉ trưa cũng biến thành mèo, còn khi ngồi trên lưng ngựa cười lớn, vuốt lông ngựa, hô cho ngựa chạy nhanh thì lại biến thành người, cứ biến đổi liên tục.
Không biết qua bảy hay tám ngày rồi.
Chỉ thấy nơi núi xanh lớn phía xa có sườn núi bằng phẳng, nơi giao nhau với những đám mây có đường xanh trắng rõ ràng, tại sườn núi cong thoai thoải, nhìn từ xa có thể thấy một người một ngựa đang chậm rãi đi tới. Từ góc độ này, người và ngựa cứ như là đang đi trên trời, không biết lai lịch của bọn họ, cũng chẳng biết bọn họ đi đâu, trong phút chốc, dường như giữa thiên địa trên thế gian chỉ có mỗi người và ngựa.
Đây thực chất không phải là con đường chính mà là đỉnh núi.
Con đường chính nằm ở sườn núi bên dưới.
Là Tống Du nhất thời tùy hứng leo lên, lúc đầu còn không tìm được đường, tốn rất nhiều công sức.
Đối với chuyện này, mèo Tam Hoa không hiểu lắm, nó chỉ cảm thấy kẻ hèn này chọn đường đi cũng khá tốt, có cây để trèo, có côn trùng để bắt, trên cây còn có không ít tổ chim, đi trên núi rất tốn sức thì không nói, so với việc đi giữa sườn núi thì sáng hơn rất nhiều, mà lại không nhiều lạc thú như vậy, thậm chí cỏ còn cao hơn cả nó, khó đi chết đi được.
Mà đến lúc đó còn phải hao tâm tổn trí bò xuống.
Mèo Tam Hoa có rất nhiều câu hỏi, bình thường rất muốn hỏi tại sao.
Nhưng nó cũng chỉ là một con mèo, nếu đã theo đạo sĩ kia đi du lịch, đành phải cứ đi theo hắn thôi.
Không có cách nào khác.
Lại một ngày hoàng hôn nữa.
Mèo Tam Hoa đã hóa hình lâu ngày, tự động có thuật phun khí, có thể phun khói đen che khuất tầm nhìn, phun khói trắng khiến người buồn ngủ, đây là phép thuật thường thấy của yêu tinh. Tuy nhiên, vì vẫn luôn đi theo Tống Du, đa phần nàng chỉ phun khói đen lúc hóa hình thay quần áo, mượn khói đen hóa thành hình người, cần cù chăm chỉ đi nhặt rất nhiều củi.
Ban đêm lạnh nên phải sưởi ấm.
Sưởi ấm là thoải mái nhất.
Tống Du đang quay mặt về hướng Tây, ngồi khoanh chân bất động, hắn không cảm nhận linh vận đang chảy ở nơi đây mà chỉ lặng lẽ ngắm mặt trời lặn.
Tận hưởng hoàng hôn và tận hưởng ánh sáng rực rỡ.
Mãi đến khi trời tối mới trở mình.
Sau lưng Tam Hoa nương nương chất một đống củi, túi chăn bông đặt trên cỏ khô, con ngựa tía có vẻ hết sức an tâm, cũng ngồi trên mặt đất, miệng thì nhai cỏ khô gần đó, nheo mắt nhìn nữ đồng.
Nữ đồng ngồi xổm bên cạnh đống củi, tiến lại rất gần.
"Hô... hô..."
"Khụ khụ!"
"Hô..."
Tống Du thấy nàng muốn sử dụng pháp phun lửa, đúng là nghĩ muốn tay làm hàm nhai tự mình nhóm lửa, nhưng sau khi hao hết sức lực, nàng cũng chỉ phun ra một đám khói xám, thỉnh thoảng lại khiến bản thân bị sặc đến mức ho khan.
"Ngươi thiếu chút đạo hạnh nữa..."
Tống Du thấp giọng nói với nàng, nhưng khựng lại một chút, hơi nheo mắt lại, lại mỉm cười nói tiếp:
"Nhưng cũng chỉ thiếu một chút nữa thôi, lần sau ngươi cố gắng dùng sức hơn nữa, nhất định sẽ thành công."
Nữ đồng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, tất nhiên là nàng tin tưởng lời hắn nói không chút nghi ngờ nên nội tâm rất bình tĩnh, nàng lại hít một hơi thật sâu, lồng ngực phồng hết lên.
"Hô!"
Một chùm lửa màu vàng rực phun ra khỏi miệng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận