Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 589: Cảm Giác Lạnh Buốt

Nhúng lá bùa vào trong nước, lửa không hề tắt mà vẫn bốc cháy như cũ, lửa sôi ùng ục. Lá bùa đã bị đốt cháy chẳng còn lại gì, chén nước cũng đã trở thành chén cao dính.
"Lúc mới bôi lên sẽ cảm thấy mát lạnh, sau đó lập tức thấy hơi nhói, nhịn một chút, sẽ nhanh chóng ổn thôi."
Tống Du đưa chén cao cho Đậu đại sư.
"Đại sư tự mình làm đi."
"Đa tạ."
Đậu đại sư nhận lấy chén, hắn không chút nghi ngờ, lập tức xắn ống tay áo bào và ống quần lên.
Hắn thoa dược cao lên, như lời Tống Du vừa nói, lúc mới đầu hắn chỉ cảm thấy buốt lạnh, giống như là thoa băng lên, cũng không biết là cái lạnh chồng lên nhau, hay là càng ngày càng lạnh, không bao lâu sau, hắn đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Trong núi vang lên tiếng kêu đau của Đậu đại sư.
Một lát sau, cảm giác lạnh buốt dần biến mất.
Đậu đại sư bắt đầu cảm thấy người mình nhẹ như yến.
Hắn nhảy tới nhảy lui mấy bước, cảm thấy rất thú vị, lúc nhìn về phía Tống Du lúc, thấy Tống Du đã cầm bọc hành lý của hắn, đưa cho hắn, rồi cười nói.
"Đại sư, đã đến lúc từ biệt rồi."
"..."
Gương mặt đang phấn khích của Đậu đại sư nhất thời cứng lại, hắn cũng dừng hành động của mình lại, nhận lấy hộp kiếm và bọc hành lý từ trong tay của Tống Du, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Lần đầu chúng ta gặp mặt chính là ở phủ thái uý. Lúc ấy, là Đậu mỗ đã mạo phạm tiên sinh. Tiên sinh không chỉ không trách tội Đậu mỗ, cũng không muốn bức tranh gia truyền của Đậu mỗ, ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều..."
Vẻ mặt của Đậu đại sư càng trở nên phức tạp.
"Có thể gặp được cao nhân chân chính như tiên sinh là điều may mắn nhất trong đời này của Đậu mỗ. Lúc này, từ biệt tiên sinh ở đây, chỉ sợ kiếp này khó mà gặp lại."
"Gặp nhau là duyên, từ biệt cũng là duyên."
"Mời tiên sinh nhận một lễ của ta!"
Đậu đại sư đeo bọc hành lý lên, hành đại lễ.
"Đại ân đại đức của tiên sinh, Đậu mỗ cả đời không quên."
"Đại sư đi thong thả."
"Cáo từ."
Mặc dù có nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này cũng chẳng nói được nên lời.
Đậu đại sư đeo bọc hành lý lên, sau lưng là một cái hộp kiếm đựng hai bức tranh, hắn bước lên trước một bước, cả người nhẹ như yến, một bước của hắn tương đương với mấy bước của người bình thường. Bước đi mấy bước nữa, hắn đã đi tới con đường nhỏ đi xuống núi.
Lúc này, trông hắn như một hiệp khách có khinh công không tầm thường.
Tống Du vẫn đứng im tại chỗ, thấy bóng dáng của hắn đã đi tới quan đạo dưới chân núi, sau đó hắn dừng lại chắp tay với Tống Du một cái, sau đó biến mất khỏi quan đạo.
"Đạo sĩ..."
"Hả?"
"Chúng ta cũng đi à?"
"Nghe theo lời Tam Hoa nương nương."
Tống Du đóng hộp tranh lại, sau đó hắn đặt hộp tranh trống rỗng vào bên trong túi ống, để tránh gặp phải người giang hồ ở trên đường.
"Tam Hoa nương nương nghe theo ông."
"Thế thì tốt, ta nghe theo lời Tam Hoa nương nương trước, rồi Tam Hoa nương nương lại nghe theo ta."
"..."
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, sau đó lập tức đi theo hắn xuống núi.
Ngựa Tảo Hồng cũng thành thực đi theo phía sau. Một người, một mèo, một ngựa cũng đã đi tới con đường dưới núi. Nhưng bọn họ đi theo hướng trái ngược với hướng đi của Đậu đại sư, không chút vội vã.
"Xuy!"
Không bao lâu sau, có tiếng vó ngựa truyền tới từ phía sau.
Một người, một mèo, một ngựa đều dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kiếm khách cưỡi ngựa ô đang phi tới, trên lưng ngựa đã có thêm một cái túi ống, cũng gần tương tự với chiếc của Tống Du. Tuy nhiên trông chiếc túi nhỏ hơn đôi chút, vì vậy cho dù người có ngồi trên lưng ngựa cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Túi ống căng phồng, hiển nhiên chăn mỏng và đệm đã được sắp xếp gọn gàng ở bên trong.
"Xuy..."
Kiếm khách tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi tới.
"Tiên sinh."
"Đã mua được chưa?"
"Mua rồi."
"Vậy thì đi thôi."
Trước mặt là một con đường thẳng, hàng cây hai bên đường dần dần thưa thớt. ...
"Tiên sinh."
Kiếm khách lại đổi sang bộ đồ vải gai màu xám ban đầu, tay dắt ngựa ô, đi lại trên quan đạo. Con đường thẳng tắp ở dưới chân dường như đi thẳng lên phía trước. Sương sớm vẫn chưa tan, không nhìn rõ điểm cuối, nhưng với người thường xuyên đi lại như hắn mà nói, giờ đây trong lòng hắn cũng thấy yên tĩnh hiếm có, dắt ngựa chậm rãi bước đi.
Đạo sĩ, kiếm khách, còn có một con mèo Tam Hoa, hai con ngựa một đen một đỏ, chính là cảnh sắc trong buổi sáng sớm hôm nay.
"Lúc Thư mỗ mua túi ống ở trong thành đã hỏi thăm chủ cửa hàng, nghe nói phía trước là huyện Lan Mặc, nơi này hiện có yêu quỷ quấy phá, rất náo loạn."
Kiếm khách nói,
"Chủ cửa hàng nghe nói chúng ta muốn đi về phương bắc, bèn khuyên chúng ta đi vòng qua huyện Lan Mặc, đi bằng đường khác."
"Huyện Lan Mặc..."
"Đúng vậy."
"Có biết là yêu quỷ gì không?"
"Nghe nói là chuột yêu."
Hắn vừa nói xong, mèo Tam Hoa ở bên cạnh liền ngoảnh đầu sang, nhìn chằm chằm kiếm khách.
Tống Du cũng nhận ra ánh mắt của mèo Tam Hoa, hắn cười nói.
"Vậy chúng ta đi mở mang kiến thức về chuột yêu này."
Diện tích của một huyện không tính là lớn, cho dù đoàn người Tống Du có đi thong thả ra sao, trong vòng một ngày cũng đã đi được từ huyện Chỉ Giang tới phạm vi quản lý của huyện Lan Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận