Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 720: Tướng Quân Chớ Vội

"Dù sao yêu quỷ cũng khác với con người, mặc dù trong quân đội có nhiều người, gan dạ dũng cảm, nhưng khi gặp phải đám yêu quỷ có đạo hạnh, có thủ đoạn lại kỳ lạ như vậy, nói chung cũng rất phiền phức, nghe nói trước khi Trần tướng quân quay về trấn giữ phương Bắc, quân đội biên giới đã bị đám yêu quỷ kia quấy phá, lòng người hoang mang, sau khi Trấn tướng quân tới đó mới yên ổn trở lại."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du cau mày.
Đường An im lặng nhìn hắn.
"Tiên sinh..."
"Tướng quân chớ vội."
Đôi mày đang cau lại của Tống Du nhất thời giãn ra, hắn lộ ra ý cười, hắn biết suy nghĩ của Đường An, cũng không kéo dài nữa.
"Tại hạ có thể tặng cho tướng quân một tia linh lực để tướng quân có thể quay về Dật Đô."
Nói xong, hắn đưa tay ra, lòng bàn tay hắn có một luồng ánh sáng.
Đường An cúi đầu nhìn xuống luồng ánh sáng đó, ánh mắt hắn phản chiếu luồng sáng lấp lánh, hắn vội vàng chắp tay.
"Đa tạ tiên sinh!"
"Ta và ngươi cũng xem như là một nửa người quen, chớ nên khách sáo."
Tống Du vươn tay lên, luồng sáng liền bay lên, không đi vào bên trong cơ thể hắn.
Đường An bỗng thấy giật mình một cái, cơ thể hắn giống như toả ra một luồng ánh sáng, một lúc sau mới tản đi.
"Mặc dù ý chí của tướng quân kiên cường, không hề sợ hãi điều gì, nhưng ta cũng phải nhắc nhở tướng quân, con đường tới Dật Đô cũng phải mấy ngàn dặm, núi cao nước xa, trên đường chắc chắn sẽ có tà ma ác quỷ, cũng có người trừ yêu diệt quỷ, có cả ly cung, chùa miếu và tượng thần ở ven đường, có loài chó gặp quỷ sẽ sủa, đặc biệt trên đường sẽ phải đi ngang qua Hoà Châu. Ở Hoà Châu, cho dù là yêu quỷ hay cao nhân dân gian cũng đều rất nhiều."
Tống Du nhắc nhở hắn.
"Nếu như gặp phải cao nhân, cứ việc nói thật với bọn hắn rằng tại hạ giúp đỡ tướng quân về lại Dật Châu, mong bọn hắn giơ cao đánh khẽ. Khi qua khỏi Hoà Châu có lẽ sẽ yên bình hơn nhiều. Mong tướng quân chớ nên vào thành, trên đường đi, nếu gặp phải chùa miếu, tốt nhất nên tránh đi. Còn về việc chó gác đêm ở thôn xóm ven đường, mặc dù đạo hạnh của tướng quân không tính là cao thâm, nhưng cũng không yếu, ngẫm lại cũng không cần sợ hãi."
"Cả đời này tại hạ khó mà quên được đại ân của tiên sinh."
"Tại hạ nhắc lại lần nữa, tại hạ họ Tống tên Du, người huyền Linh Tuyền, Dật Đô. Nếu sau khi trở về, tướng quân có thể gặp được phu nhân, gặp được lệnh đệ, gặp được La bổ đầu ở nhà đối diện, hãy thay ta hỏi thăm bọn hắn."
"Tại hạ đã nhớ!"
Dứt lời, Đường An dừng lại một lát rồi hỏi tiếp.
"Tuy nhiên khi tại hạ về lại Dật Đô, gặp được nội nhân, dù sao chúng ta cũng đã âm dương cách biệt, sau này vẫn phải tìm một chỗ yên thân, đành phải thỉnh giáo tiên sinh thêm lần nữa, rốt cuộc ta có thể tới thành quỷ âm phủ ở Phong Châu kia không?"
Tống Du nghe thấy lời của hắn, chợt thấy xúc động.
Liệu có phải là âm dương cách biệt chăng...
Tuy nhiên, cho dù có phải là âm dương cách biệt hay không, sau khi hắn về lại Dật Đô quả thực cũng nên tìm một chỗ yên thân.
Thế là Tống Du suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói với hắn.
"Không phải các vị quỷ sai mà giáo uý tướng quân quen biết khi còn ở quân đội phương Bắc đã khuyên mọi người không nên tới đó ư?"
"Quả thực là như vậy, thế nhưng tại hạ tự thấy bản thân mình cả đời này sống ngay thẳng, trừ lúc niên thiếu không hiểu chuyện làm ra một vài sai lầm nhỏ ra thì chưa bao giờ làm ra chuyện gì trái với lương tâm, như vậy cũng không thể tới ư?"
"..."
Tống Du và hắn đưa mắt nhìn nhau, sau đó Tống Du bèn nói.
"Tại hạ chưa từng đi tới Phong Châu, vì thế cũng không biết rõ tình hình ở đó, chỉ là dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, đành khuyên tướng quân vẫn nên cẩn thận hơn."
Đường An đối mặt với hắn, sau đó chắp tay nói.
"Ta hiểu."
"Tướng quân đi thong thả."
"Cáo từ tiên sinh."
Đường An hành đại lễ, sau đó hắn xoay người nhanh chóng rời đi.
Tống Du dõi mắt nhìn theo hắn, mãi cho đến khi không thấy người đâu nữa hắn mới thu hồi tầm mắt, thông qua lồng đèn mà Tam Hoa nương nương đang cầm bắt đầu tìm kiếm chăn đệm, trải xuống dưới đất.
Ân huệ mà hắn nợ của người khác nay đã được trả lại, như vậy cũng xem như là một chuyện tốt. Chuyện cũ đã xảy ra từ 5 năm trước ở Dật Đô cuối cùng đã có thể kết thúc ở đây, đây cũng coi như là một dấu chấm câu tốt đẹp.
Cho dù chỉ có như vậy, chuyến đi này không hề vô ích.
Nguyện người lên đường bình an, về lại được cố hương.
"Haizz..."
Tống Du nằm xuống, nhắm mắt lai
Tam Hoa nương nương tìm một nơi để treo lồng đèn lên, nó cũng học theo hắn thở dài một hơi, sau đó biến thành hình mèo, rồi nằm lên chiếc đệm lông dê. ...
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào trước cửa.
Tống Du tỉnh dậy, hắn mở to mắt ra.
Vừa mới nhìn liền thấy được trời xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận