Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 951: Tam Tam

"Là Tam Tam..."
"Ngươi làm sao đến cái đuôi của mình cũng không phân biệt rõ ràng được vậy?"
Thị nữ hơi có chút bất mãn nói.
"Có quá nhiều đuôi."
Giọng nói của cô gái vẫn bình tĩnh, không có ý xấu hổ.
Tám cái đuôi, đều lớn lên giống nhau, mọc ở trên người còn có thể phân ra ai trước ai sau, ai trái ai phải, nếu là rơi xuống, không phân biệt được rõ là chuyện đương nhiên. Thật tình không biết có một số động vật, chỉ có một cái đuôi cũng không rõ có phải của mình hay không.
Vừa định nói gì đó, cô liền cảm thấy trong gió truyền đến một mùi hương, là từ bên cạnh truyền đến.
Nữ tử không khỏi quay đầu nhìn lại.
Trong sân có một gốc cây mai, đã mười năm rồi. Cây như vậy từ trước đến nay nở hoa mà không thấy lá. Vào mùa đông giá rét này, cành cây biến thành màu đen, giống như là chết héo, chỉ là giữa cành cây lại có đốm trắng loang lổ.
Không phải hoàng mai, không phải hồng mai, mà là bạch hoa lục đài, xa xa nhìn lại bạch đắc thắng tuyết, không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là bông tuyết ở trên thân cây.
Nhưng đó đương nhiên không phải là tuyết, tuyết nào có mùi thơm.
"Hoa mai nở rồi..."
"Vừa mới mở phải không?"
"Vị đạo trưởng Phục Long Quan kia đã trở lại chưa?"
"Làm sao ta biết?"
Thị nữ nói:
"Ta thậm chí không biết hắn ta đi đâu."
"Hắn đi Bắc Khâm Sơn tìm Xà Tiên rồi."
"Làm sao ngươi biết?"
"Đoán xem."
Cô gái trả lời bình tĩnh.
"Nếu là đi tìm Xà Tiên, nhất định phải nói tới quốc sư Phong Châu quỷ thành, ngươi không sợ ư?"
"Cái này có gì đáng sợ? Tùy duyên là tốt rồi."
Nữ tử quay đầu nhìn hoa mai bên kia, mở miệng nói:
"Nếu có thể đến được, chính là duyên phận, còn nếu không thể đến, ta liền cùng Phục Long Quan kết duyên."
"Ngươi thật thông suốt."
"Có cách nào không?"
"Biết được truyền nhân Phục Long quan xuống núi, quốc sư mấy năm nay hẳn là cũng chuẩn bị đầy đủ, ta thấy, cho dù là truyền nhân Phục Long Quan, cũng chưa chắc có thể dùng một lực phá trừ vạn pháp."
"Ngươi nói hắn đã trở lại sao?"
"Nếu là đi Bắc Khâm Sơn, nhiều ngày như vậy, cũng nên trở lại rồi chứ?"
Nói xong nàng chỉ xoay người tại chỗ, liền hóa thành một con hồng nhãn bạch hồ, nằm sấp xuống dùng chân sau gãi ngứa.
"Lần trước gặp mặt đã hơn nửa tháng, chúng ta cũng nên đi bái kiến một chút."
Nữ tử mở miệng nói.
"Vừa lúc hoa mai nở, ngươi thay ta đi chiết một nhánh."
"Muốn ta đi nghe ngóng một chút không?"
"Đừng đoán lung tung."
"Không cần ta đi xem nghe ngóng trước à?"
"Từ nay ta phải tự mình đi."
"Học được lắm..."
Thị nữ cười hì hì, giọng điệu trêu chọc.
Không bao lâu, nữ tử cùng tấm lụa mỏng che mặt, từ cửa hông đi ra, trên tay chỉ cầm một cành bạch mai, mang theo một con tiểu bạch hồ, chậm rãi đi về phía tây thành, vừa đi vừa ngắm tuyết.
Nói đến cách ăn mặc của nàng so với trước kia cũng không kém nhiều lắm. Mặc dù lấy lụa mỏng che mặt, nhưng khí chất thật sự xuất trần, người bình thường thấy cũng đều liếc nhìn. Nếu là gặp được người quen, thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng là Vãn Giang, nhưng mà một đường đi qua dĩ nhiên không có bất kỳ người nào nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, giống như không nhìn thấy nàng vậy.
Từ đây đến phố Liễu Thụ, có vô số con đường.
Trên đường đi dân sinh muôn màu muôn vẻ.
Nữ tử tựa hồ rât hăng hái, đi rất chậm, vốn là trời đang u ám. Qua một đêm, trận tuyết lớn bay tán loạn, giống như là đã trời tối, chỉ khác nhau ở chỗ, nếu sắc trời không có ánh sáng thì phải mất rất lâu trời mới có thể tối hoàn toàn.
Trên đường phố đã không còn người đi bộ.
Ngược lại hai bên dân cư bên trong thỉnh thoảng có khói bếp, truyền đến mùi thức ăn cùng đủ loại âm thanh.
Nữ tử càng lúc càng hứng thú, càng đến gần phố Liễu Thụ, mặt mày lại càng tươi đẹp. Mãi đến khi bọn họ đi tới con phố, dừng ở cửa tiệm treo cờ chữ "Đạo".
Nhưng cửa phòng lại khóa chặt, bên trong không có người.
"Hì hì..."
Tiểu bạch hồ bên cạnh ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng híp lại, vốn là mắt quyến rũ, khóe miệng thoáng nhếch lên, giống như là đang cười:
"Ta đã nói để cho ta xem trước đi, lần này tốt rồi."
"Không sao đâu."
Nữ tử cũng mỉm cười:
"Chúng ta trở về đi."
"Tuyết lớn như vậy! Lại đi một chuyến tay không!"
"Cũng tốt."
"Ý tứ không nghe ngóng được, người cũng không gặp được, cái này không phải là rất tốt sao?"
"Chỉ là cao hứng mà đến."
Nữ tử vừa cất bước, vừa bình tĩnh nói:
"Hiện giờ đã hết hứng thú, không gặp được cũng không sao."
"Học được lắm..."
Tiểu bạch hồ cười hì hì nói.
Hai đạo thân ảnh, gió tuyết đêm về. ...
Lúc này trên núi Bắc Khâm, hai vị đồ đệ của Thái thần y vừa mới chép xong nửa bộ Thái y kinh, cẩn thận sửa sang lại, giao cho Tống Du.
Đó là một xấp giấy rất dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận