Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1030: Tại Hạ Họ Tống Tên Du

Tống Du được cơn gió đẩy xuống, hắn giẫm lên mặt đất được hình thành từ đầm lầy rồi chậm rãi bước đi, hình bóng của hắn thật sự trông rất nhỏ bé giữa trời đất như chiến trường thượng cổ này, hắn đi rất lâu mới tới được trước trước mặt cự nhân, đứng cách nó không xa.
Mỗi một cái đầu đều lớn bằng cả toà cung điện.
Đạo sĩ chống trượng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cự nhân.
Cự nhân khẽ đảo mắt nhìn thẳng vào hắn, nó khẽ nhếch miệng không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tại hạ họ Tống tên Du."
"Phù..."
Cự nhân thổi khí, trông giống như gió thổi.
"Tại hạ đã từng nghe tới chuyện tộc các ngươi gặp phải, Bạch Ngưu Đại Vương tự mình sa đoạ, các ngươi không hề thông đồng với nó làm bậy, nhưng cũng vẫn bị nó làm liên luỵ, bây giờ các ngươi tới giúp đỡ quốc sư, tìm kiếm cơ hội sống sót ở địa phủ âm gian, điều này cũng là bất đắc dĩ. Niệm tình hai người các ngươi không làm bị thương âm hồn của phàm nhân, cũng chưa tạo nên mầm mống tai hoạ trong nhân gian, đồng thời niệm tình các ngươi biết giữ chữ tín, tha cho các ngươi một con đường sống."
Tống Du bình tĩnh nói.
"Rời khỏi con sông này, đi men theo Ẩn Giang có thể đi về hướng Đông ra biển, cách thật xa Đại Yến sẽ có thể giữ được mạnh sống, sau này giữ vững bản tâm, chớ làm hại con người."
Trong mắt cự nhân hiện lên ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ đạo sĩ này đến cả chính thần thiên cung, thậm chí là danh tướng nổi danh Cự Tinh Thần cũng không chút nể tình giết chết, vậy mà hắn lại giữ mạng cho nó.
Đạo sĩ cũng không để ý tới nó, hắn chỉ lẳng lặng xoay người lại, bước ra phía sau.
Cự nhân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nghe thấy giọng nói của hắn truyền tới.
"Nếu không chịu được hải ngoại hoang vu, linh lưc cạn kiệt, một ngày nào đó, cảm ứng được trời đất bỗng nhiên thay đổi, có thể trở về, có lẽ còn có thể giúp ta một phần sức lực..."
Đạo sĩ đi càng lúc càng xa, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
"Ầm!"
Tiếng sóng lớn vỗ bờ bỗng nhiên vang lên.
Là những cơn sóng lớn được ngưng tụ lại kia rơi xuống, lúc trước khi đại chiến đang diễn ra vẫn không cảm thấy gì, bây giờ trời đất trở nên yên tĩnh, tiếng sóng vỗ quả thực điếc tai, nước sông khẽ chạm lên da nó, ẩm ướt lạnh lẽo, nó không biết mình có thể cử động được hay không, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
"Soạt..."
Nó từ từ cảm giác được nước sông đã rút lui, nước vây quanh nó cũng giảm xuống.
Một con mắt khác của cự nhân chuyển động, nhìn thấy nước ở bên trong đầm lầy đã nhanh chóng biến mất trên đường rút về, quay trở lại tuyến đường sông Ẩn Giang ban đầu, chỉ để lại ngọn núi hoang bị lũ lụt tàn phá nặng nề. ...
Linh quang ở trên núi Nghiệp Sơn phía xa xa cũng đã biến mất. Linh quang trên Nghiệp Sơn đã tan đi, đá núi biến trở lại thành đá bình thường, đất núi cũng khôi phục lại thành đất bình thường, mặc dù đồi núi nặng nề, nhưng sao có thể đè được đại yêu thượng cổ?
Cự Tê màu trắng xám đương nhiên có thể phá núi xông ra.
Hai con Bạch Tê Việt Châu còn sót lại đã biến về hình người, là hai nam tử vô cùng cao lớn, dáng người cường tráng, bọn chúng đồng loạt chắp tay với Tống Du, khom lưng hành lễ, vô cùng cung kính, sau đó chúng khom người bước xuống nước, dưới dòng hồng thủy đục ngầu đang rút lui, xuôi theo Ẩn Giang đi về hướng Đông ra biển.
Ba con Đà Long đang bị thương cũng đã xuất hiện.
Có một con hồ yêu đang bước từng bước chân ưu nhã đi về phía bọn chúng.
Giai đoạn chiến đấu này đã kết thúc, thế nhưng quỷ thành Nghiệp Sơn đổ nát này cũng đã để lại cho Tống Du một cục diện vừa to lớn vừa rối loạn.
Lúc này, sắc trời cũng đang tối xuống.
Bảo Châu treo trên bầu trời không biết từ lúc nào đã không nhìn thấy nữa.
Tống Du vẫn đang chống trượng, từ từ cất bước.
Ngọn núi nhỏ xung quanh Nghiệp Sơn đã hoàn toàn bị san bằng, mặt đất bị tàn phá không còn hình dáng gì nữa, đã vậy còn bị nước nhấn chìm, trở nên ẩm ướt.
Đạo sĩ cô độc đi về phía đó.
Trời đất mênh mông như thể chỉ còn lại mình hắn.
Sắc trời ngày càng tối tăm, theo đó, những vì sao cũng mọc lên đầy trời, nhiều không đếm xuể, đã vậy còn ngày càng nhiều, đồng thời âm khí quỷ khí ở đây cũng ngày càng dày đặc, mặc dù chúng đã bị cuộc chiến khủng khiếp này xóa đi không ít, nhưng vẫn còn lại rất nhiều, đêm vừa tới, liền xuất hiện không ít quỷ hỏa, chúng lượn lờ trong không trung, chiếu sáng cả trời đất.
Ở ngoài xa còn có một ít âm hồn mới.
Bây giờ, thiên đạo thay đổi, âm khí và quỷ khí ở nơi này dày đặc, những người đã chết đi ở nơi này, chỉ cần không bị giết chết bởi những phương pháp gây hại tới thần hồn, thần hồn không bị tiêu diệt, hầu như đều chắc chắn có thể thành quỷ.
Tống Du đi về phía hắn.
Đạo sĩ trung niên ở phía xa xa đang biến thành quỷ trong đống máu thịt, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không chút hoảng loạn, ngược lại còn tìm được một sườn núi nhỏ trong đống phế tích, cất bước đi lên trên đó, tốc độ giống hệt người bình thường.
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhìn về phía xa.
Trên người hồ yêu khoác thần quang ngũ sắc, nàng nhấc chân bước lên tầng mây, đi lên vòm trời, sau đó bỗng nhiên có vô số thần quang giáng xuống, chiến đấu với 3 tên Đà Long.
Ánh sáng thậm chí còn chiếu sáng cả bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận