Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 629: Phàm Nhân Thí Thần

Dần dà đã sắp về tới tửu lâu.
"Tiên sinh..."
Kiếm khách cuối cùng cũng không nén nổi lo lắng.
"Không sao."
Tống Du quay đầu liếc hắn một cái, liền biết ngay hắn đang suy nghĩ điều cái gì, bèn thản nhiên cười một tiếng
"Ngươi đã bao giờ nghe nói về việc phàm nhân giết thần linh, bị Thiên Cung trách phạt chưa?"
"Nghe nói không ít..."
"Tin đồn mà thôi."
Kiếm khách im lặng một hồi, cuối cùng vẫn nói.
"Đều do Thư mỗ vô dụng, không thể giúp đỡ tiên sinh."
"Hà cớ gì lại nói như vậy?"
Tống Du lắc đầu cười, vừa đi vừa nói.
"Người đời đều có sở trường riêng của mình, túc hạ đã giúp đỡ tại hạ không ít. Huống chi từ lúc tới Hòa Châu tới giờ, kiếm đạo của ngươi đã tiến triển nhanh chóng, e rằng chỉ cách việc dùng võ nhập đạo trong truyền thuyết một con đường nữa thôi. Nếu dụng tâm tìm hiểu, phá vỡ con đường này, ắt sẽ siêu phàm thoát tục. Nếu thật sự có thể dung nhập Thiên Lôi chi thế vào trong kiếm đạo, cho dù ta không hiểu về kiếm đạo, cũng không biết sau khi dùng võ nhập đạo, kiếm thế kiếm đạo sẽ ra sao, nhưng ngẫm thấy với Thiên Lôi chi thế như vậy, cho dù là yêu ma, thần linh, hay là khối sắt cao mấy trượng này, một kiếm chém xuống, ắt có thể tiêu diệt linh tính, phá huỷ vạn pháp."
"Thư mỗ biết!"
Kiếm khách trầm giọng nói.
Hắn đã hành tẩu giang hồ suốt nhiều năm qua, đương nhiên có kiến thức sâu rộng, là người luyện võ trên giang hồ có võ nghệ đỉnh cao, hắn đi tới bất cứ nơi đâu, có khi nào phải cúi đầu?
Thế nhưng người luyện võ dù sao cũng là người luyện võ, hắn có thể nhẹ nhàng giết chết vài tên tiểu quỷ, tiểu yêu, nhưng khi đối diện với đám đại yêu ma tài giỏi và những kẻ liên quan tới thiên cung, hắn hầu như không có chút sức lực nào.
Không chỉ như vậy, hôm nay, khi đối diện với bức tượng thần hộ pháp cao hơn một trượng, hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, hắn chỉ đành phải cất bước đi lên, gõ cửa tửu lâu.
Tiểu nhị ở bên trong rất sợ hãi, lập tức hỏi là người nào, không biết ngày thường hắn hay nghe những câu chuyện gì, nghe thấy giọng nói của kiếm khách, hắn vẫn không dám mở cửa, sợ là yêu quỷ ngụy trang.
Thậm chí hắn còn nói ra tên tuổi của Lưu quận trưởng, muốn dọa yêu ma rời đi.
Tống Du nghe vậy, chỉ cảm thấy có hơi thú vị...
Mọi khi, hắn cũng thường nghe kể về nhưng vị quan viên tướng lĩnh rất nổi tiếng nào đó, chỉ cần đọc tên ra có thể dọa lùi yêu quỷ. Nhưng trừ Trần Tử Nghị ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có quan viên thật sự bị lôi ra để dọa yêu quỷ. Vừa nghĩ tới việc người này từng là cố nhân của mình lúc còn ở Dật Đô, hắn càng cảm thấy thú vị.
Mãi cho đến khi kiếm khách nói ra sáng nay bọn hắn đã ăn những chiếc màn thầu kia, tối hôm qua quận trưởng mời khách, ăn những món nào, còn nói đêm nay bọn hắn ra ngoài thành bái phỏng Vĩnh Dương chân nhân của Huyền Lôi Quan, tiểu nhị mới hé một khe cửa nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
"Không lừa ngươi đấy chứ?"
Kiếm khách cầm chiếc lồng đèn của quan phủ lên, nâng lên ngang với gương mặt mình, chiếu cho hắn nhìn.
"Mở cửa nhanh lên, chớ lề mề nữa."
"Kẹt kẹt..."
Cánh cửa của tửu lâu lúc này mới được mở ra.
"Thật xin lỗi, trước kia vào ban đêm, ở chỗ của chúng ta thường xuyên có yêu ma quỷ quái lừa người mở cửa, làm hại tính mạng con người, mãi cho đến khi Lưu quận trưởng tới đây mới ổn hơn phần nào. Nhưng chúng ta cũng không dám tuỳ ý đi ra ngoài vào buổi tối. Không ai nữa đêm đi ra ngoài rồi lại quay về, hoặc là ban đêm tới gõ cửa, đương nhiên cũng không ai dám tùy ý mở cửa cho kẻ khác."
Tiểu nhị vội vàng giải thích.
"Tiểu nhân biết đêm nay hai vị không về, hơn nữa hai vị còn là khách quý của quận trưởng, nên tiểu nhân mới dám cả gan đi xuống hỏi thăm, nếu không phải như vậy, dù là hai vị có phá cửa, tiểu nhân cũng chắc chắn sẽ không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước."
"Chỉ sợ còn trùm chăn kín mít!"
Kiếm khách vừa đi vào, vừa thuận miệng nói.
"Đúng vậy."
Tiểu nhị nâng ngọn đèn dầu lên, đi ở phía trước, hắn còn chu đáo xoay người lại, chiếu sáng cho đám người.
Kiếm khách cũng cầm lồng đèn đi theo phía sau, hắn còn duỗi tay vươn lồng đèn trên tay ra rất xa để chiếu sáng cho tiên sinh đi ở đằng trước.
Cầu thang lên lầu làm bằng gỗ, từng bước đi tạo thành những tiếng rung thình thịch.
Mèo Tam Hoa nửa đi nửa bò, trông có hơi buồn cười.
"Đa tạ ."
Tống Du nói lời cảm tạ, rồi trở về phòng.
Ngọn đèn dầu dần dần chiếu sáng toàn bộ gian phòng.
Mèo Tam Hoa cũng không cảm thấy gì cả, nó lung lay chao đảo đi vào trong phòng, khẽ nhún người một cái, rồi nhảy lên trên bàn, sau đó nó thò đầu ra nhìn về phía Huyền Lôi Quan. Ánh mắt của nó tựa như có thể nhìn xuyên qua căn phòng, lại giống như vẫn nhớ mãi không quên những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
"Khiến Tam Hoa nương nương phải chịu uất ức rồi."
Tống Du đi tới, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, hắn vươn tay ra, chạm nhẹ vào lưng của mèo Tam Hoa rồi nói.
"Thật không muốn để Tam Hoa nương nương đi theo ta chém chém giết giết..."
"Ồ?"
Mèo Tam Hoa nhìn hắn đầy nghi ngờ, nó cứ nhìn vài lần, gương mặt đầy suy tư, sau đó nó lập tức nói.
"Chỉ là đánh nhau mà thôi."
"Vậy à?"
"Con mèo vốn phải là như vậy, Tam Hoa nương nương đã nhìn thấy rất nhiều con mèo đánh nhau với chó, sau đó bị cắn chết."
"Là như vậy à."
Tống Du tiếp tục vuốt ve nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận