Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 898: Say Mê

Nếu như vẫn không thể tiêu diệt được, cho dù hàng năm, mấy chục dặm thôn Đào Hoa có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, bọn hắn cũng bất đắc dĩ phải dọn nhà.
Xe ngựa cuối cùng cũng từ từ dừng lại.
Một con chim én cũng bay xuống, đậu trên nóc nhà.
Nhưng khi bô lão lớn tuổi xốc màn trướng lên, mời cao nhân đi xuống, người nhảy từ trên xe ngựa xuống lại là một nữ đồng trông không đến mười tuổi, nó mặc y phục ba màu, tóc búi thành hai búi, dáng vẻ lại rất xinh đẹp, gương mặt trắng bóc trông không giống phàm nhân, hai con mắt vừa lớn vừa sáng rực, nhưng tuổi tác của nó nào có điểm nào giống cao nhân?
Chỉ thấy sau khi xuống xe, tiểu nữ đồng liền đứng im tại chỗ, cánh tay nhỏ nhắn rũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt nó xoay tròn nhìn ra khắp nơi, thỉnh thoảng lại đảo lên trên người các thôn dân, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Các thôn dân đưa mắt nhìn nhau.
"Thất thần gì thế? Đây chính là cao nhân do nha môn mời tới, tên là Tam Hoa nương nương, mấy năm trước, nữ quỷ thanh lâu náo loạn ở núi Đào Hoa này suốt nhiều năm chính là bị sư phụ của Tam Hoa nương nương tiêu diệt."
Bô lão lớn tuổi nhướng mày, thét lớn.
"Còn không mau tới bái kiến Tam Hoa nương nương."
"Ồ ồ! Gặp mặt Tam Hoa nương nương!"
"Gặp mặt Tam Hoa nương nương..."
Mọi người vội vàng hành lễ, ầm ĩ hô lên.
Tam Hoa nương nương vẫn đứng im không nhúc nhích như cũ, gương mặt nhỏ nhắn cũng không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là nó bỗng nhiên nín thở, đối diện với tiếng hò reo hành lễ của các thôn dân, trong thoáng chốc, nó như quay trở về miếu Miêu Nhi năm ấy.
Cảm giác này quả thật khiến cho con mèo cảm thấy say mê. ...
"Vị đạo trưởng cao nhân này chính là Mộc Vân Tử đạo trưởng do thôn dân chúng ta dân góp tiền mời từ Thanh Tiêu Quan của huyện Đông Hoà tới, không biết hôm nay, quan phủ vừa hay cũng mời cao nhân tới..."
"Mộc Vân Tử đạo trưởng?"
Tam Hoa nương nương lập tức quay đầu lại xem.
Chỉ thấy đó là một lão đạo gầy gò, mặt để râu, mặc đạo bào bát quái mới tinh, bên cạnh còn có hai đồ đệ trẻ tuổi cũng mặc đạo bào, trên lưng cõng theo bao lớn bao nhỏ, một thanh kiếm Đào Mộc được chế tạo tinh xảo vắt chéo trên bao hành lý, đối phương cũng đang quan sát nó.
Tam Hoa nương nương lập tức trở nên cảnh giác.
Không có cách nào, từ khi đi theo đạo sĩ tới giờ, nó cũng đã gặp không ít đạo sĩ, dường như tất cả đều không hề tầm thường, cộng thêm cả đạo sĩ nhà mình, không khỏi để lại ấn tượng trong lòng con mèo rằng đa phần đạo sĩ đều rất lợi hại.
"Bần đạo Mộc Vân Tử, tu hành ở Thanh Tiêu Quan, huyện Đông Hòa, xin hỏi tiểu đạo hữu học nghệ ở đâu, có bản lĩnh gì?"
"Ta là Tam Hoa nương nương."
Mặc dù trong lòng Tam Hoa nương nương có ngàn vạn suy nghĩ, trên mặt nó vẫn không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
"Đi theo đạo sĩ của Âm Dương Sơn, huyện Linh Tuyền, Dật Châu học pháp thuật."
"Quả thực là một tiểu đạo hữu..."
"Ta là đồng nhi của đạo sĩ."
"Thì ra là vậy..."
Mộc Vân Tử nhìn tiểu nữ đồng từ trên xuống dưới, nhất thời không dám thờ ơ.
Cho dù ở Trường Kinh có rất nhiều kẻ lừa đảo trong giang hồ, kẻ lừa đảo lại có vô số cách thức lừa gạt. Có khi, cho dù là quan lớn trong triều, chỉ vừa sơ sẩy một cái liền trúng chiêu, nhưng nào có một nữ đồng còn nhỏ như vậy lại dùng việc trừ tà diệt ma để lừa tiền?
Huống chi, dáng vẻ của tiểu nữ đồng này vô cùng xinh đẹp, gương mặt trắng nõn không chút tì vết, chỉ e cho dù con cái hoàng thất khi còn nhỏ cũng không được chăm sóc tốt đến vậy. Quan sát tỉ mỉ, ánh mắt và cử chỉ của nó cũng không giống một nữ đồng bình thường. Cộng thêm việc quan phủ trịnh trọng mời nó tới, còn nói nữ quỷ gì đó náo loạn núi Đào Hoa lúc trước do chính sư phụ của nó tiêu diệt, cho dù điểm nào cũng đều chứng minh rằng nó không hề tầm thường.
Đạo hữu là cách gọi chung của Mộc Vân Tử với tất cả người trong Huyền Môn.
Kết quả thật không ngờ, nó quả thực được truyền thừa từ đạo môn.
Ngẫm lại rất có khả năng nó còn có đại truyền thừa.
Cũng không biết cao nhân phương nào lại để đệ tử nhỏ như vậy của mình đi ra ngoài rèn luyện.
Chỉ là hắn không dám thất lễ, không dám khinh thường là một chuyện, nhưng cũng chưa tới nổi quá coi trọng, pháp thuật tu hành vốn là chuyện cần rèn giũa theo thời gian, tuổi của đạo đồng này quả thực quá nhỏ, có lẽ thật sự có bản lĩnh, nói không chừng còn có thành tựu không nhỏ nào đó trên một phương diện khác, vì vậy, lúc này nó mới được phái tới đây trừ tà diệt ma, nhưng nếu nói có bản lĩnh gì lớn lao cũng không có khả năng.
Mộc Vân Tử nhìn sang hai bên một hồi, dường như muốn xem thử, sư phụ của tiểu nữ đồng này có nấp ở bên cạnh không.
"Bần đạo nghe nói ở Dật Châu có một Thanh Thành Sơn, nhưng kiến thức của ta thiển cận, không biết còn có một Âm Dương Sơn..."
"Chúng ta cũng đã từng đi tới Thanh Thành Sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận