Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 482: Chươn 482: Vị Thần Tiên Nọ Trên Núi

"À!"
"Quan chủ biết trên núi có thần tiên ư?"
"Có."
"Thần tiên có dáng vẻ ra sao?"
"Không tiện nói..."
"Quan chủ tận mắt nhìn thấy rồi ư?"
"Đương nhiên đã nhìn thấy!"
Lão quan chủ lập tức trợn tròn mắt, nói.
"Sỡ dĩ bần đạo xây dựng đạo quan ở trên núi này là bởi vì lúc còn trẻ, khi lên núi đốn củi, đã có một lần bần đạo đã gặp được vị thần tiên nọ ở trên núi, sau đó còn có hai lần nữa, có người ở dưới núi đã quên tổ huấn do tổ tông truyền lại, hung hăng càn quấy, bắt nạt đàn ông quấy rối phụ nữ nên bị sét đánh chết, không phải do thần tiên ở trên núi làm ư? Hơn nữa, chúng ta có thể ẩn cư ở đây, không phải cũng nhờ thần tiên hiển linh ư?"
"Vậy người họ Đậu đó..."
"Chỉ e là do thần tiên biến thành."
"Thì ra là vậy."
Tống Du lại nhìn về hướng ngọn núi.
Còn mèo cũng theo tầm mắt của hắn nhìn lên.
Chỉ nhìn thấy cỏ cây xanh um tươi tốt, phía sau là rặng mây bị nắng chiều chiếu thành màu hồng, chẳng hề nhìn thấy thần tiên.
Xem ra bức tranh này có linh hồn.
Lúc Tống Du thu hồi tầm mắt, lão quan chủ đã run rẩy đứng lên, gọi hắn vào trong quan ăn cơm.
Tống Du không từ chối, hắn bèn cung kính đỡ lấy lão đạo sĩ đi vào trong quan. Mấy đạo sĩ trong quan đang giết gà, ướp cá và phơi thịt, mặc dù chỉ có mấy món, nhưng được bày ra trên những chiếc đĩa lớn, mấy đĩa đồ ăn đã chiếm gần nửa diện tích chiếc bàn, chỉ cảm thấy mỗi đĩa thức ăn cũng đủ cho cả mấy người ăn.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, hai bên đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Tống Du liền muốn rời đi.
Lão quan chủ run rẩy đứng lên, hỏi hắn.
"Sau này đạo hữu định làm gì?"
"Tại hạ muốn lên núi đi dạo một vòng, đi dạo xong sẽ phải xuống núi."
"Ý bần đạo là, sau này đạo hữu có dự định gì? Muốn sống ở dưới núi, hay là định cư ở đâu? Nếu như không có chỗ đi, nếu không ngại có thể ở trong đạo quan."
Lão quan chủ nói.
"Nói ra không sợ đạo hữu chê cười, lúc đó, khi bần đạo còn ở bên ngoài, sở dĩ bần đạo lên núi làm đạo sĩ cũng chỉ vì muốn kiếm miếng cơm ăn, lúc tới nơi này, bởi vì còn trẻ tuổi nên không học được bản lĩnh gì, nếu như đạo hữu có thể tới đây cũng là một chuyện tốt."
"Ý tốt của quan chủ, tại hạ xin nhận, chẳng qua thực ra tại hạ chỉ là một đạo sĩ giả, không hiểu được bao nhiêu kinh nghĩa Đạo giáo."
Trong lòng Tống Du rất cảm động, thành tâm thi lễ.
Khom lưng gật đầu, một suy nghĩ lóe lên.
Lúc ngẩng đầu lên lại, hắn bèn nói với lão quan chủ.
"Không biết ở trong đạo quan của quan chủ có bút mực chăng?"
"Đương nhiên có..."
"Có màu chăng?"
"Cũng có vài màu."
"Có thể cho mượn dùng?"
"Lấy tới đây!"
Không bao lâu sau, bút, mực, màu đều đã được mang tới.
Chỉ thấy đạo sĩ trẻ tuổi nhận lấy bút mực, sau đó đi ra khỏi đạo quan nhìn trái nhìn phải, rồi tìm một bức tường trắng ở phía bên ngoài, vung bút vẽ tranh, tỉ mỉ vẽ nên thân cây và cành cây, chấm thêm vài chiếc lá. Mọi người đều không biết loại cây này, đôi mắt đã mờ từ lâu của lão quan chủ cũng không nhìn rõ, cho dù đạo sĩ đã vẽ vài quả lên cành cây, các đạo sĩ trung niên cũng không nhận ra đó là cây gì.
Mãi cho đến khi đạo sĩ trẻ tuổi tô màu đỏ lên những trái cây, hắn vẽ rất tuỳ ý, vết mực loang trên bức tường trắng, không khác cây đào thật là bao, biểu cảm của lão quan chủ râu tóc bạc phơ mới đông cứng lại.
Trên bức tường trắng đã có thêm một cây đào.
Tài vẽ tranh của hắn không tính là tài giỏi, bức tranh cũng không tính là đẹp, nhưng hắn đã dành hết tâm huyết để vẽ, giống như có thần linh giúp sức, cũng đã vẽ nên mấy phần linh vận.
Sau khi đạo sĩ vẽ xong, hắn ngưng thần nhìn bức tranh hồi lâu.
Sau đó, hắn thổi một luồng khí vào bức tường.
"Phù..."
Bức tranh lập tức vô cùng có linh khí.
Tựa như mơ hồ có làn khói trắng tỏa ra, lại giống như chẳng có gì cả, mọi người chỉ cảm thấy có hơi hoa mắt, có người nhấp nháy mắt, có người đưa tay lên dụi mắt, bức tranh ở trên tường bỗng nhiên thay đổi, nó càng ngày càng giống thật, trừ thân và cành của cây đào vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, màu sắc của lá và quả đào đều có sự thay đổi rõ ràng, chúng đã trở thành hình khối, ánh sáng bóng tối rõ rệt.
Một thoáng công phu, bức tranh này giống như không còn ở trên bức tường, mà đã chạy ra bên ngoài bức tường trắng.
Không đúng!
Nào phải bức tranh chạy ra ngoài bức tường trắng chứ?
Rõ ràng là một cây đào mọc ở bên cạnh bức tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận