Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 816: Bỏ Chạy

Chỉ là không biết thứ bọn họ hướng tới, là pháp lực thần tiên của vị đạo sĩ trong câu chuyện hay là muốn mình có mặt tại đó, tận mắt chứng kiến câu chuyện thần tiên vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại thời cổ đại, bây giờ lại thật sự xảy ra ở bên giới Ngôn Châu ở phía tây trong năm nay.
"Những tên yêu ma kia thấy vậy, ôi, quả thực đã bị dọa tới vỡ mật, lúc này có vài còn thỏ yêu, chuột yêu òa một tiếng, há mồm phun một cái, lập tức phun ra toàn là nước xanh..."
"Sao thế?"
"Nôn cả mật ra ngoài!"
"Những yêu ma còn lại thấy vậy lập tức xoay người bỏ chạy!"
"Quả thật là thần thông! Có tên biến thành chim bay đi, có tên biến thành cá bơi đi, có tên biến thành một cơn gió đen bay mất, còn có tên biến thành nguyên hình nhanh chóng chạy mất dạng, muôn hình vạn trạng, thứ gì cũng có."
"Chỉ thấy thần tiên cao nhân kia xoay đầu sang nói."
"Xin hãy giúp ta bắt hết bọn chúng về!
"Chữ xin này chính là nói với ấu hổ ở bên cạnh! Còn chưa nhắc tới, vì thần tiên cao nhân này ngoài mang theo thanh ngưu hành tẩu thiên hạ ra, còn mang một con ấu hổ sặc sỡ!"
Mèo Tam Hoa nghe xong càng trợn tròn mắt, miệng cũng khẽ hở ra, để lộ hai chiếc răng mèo, gương mặt vô cùng kinh hãi.
Nó lại quay đầu nhìn sang đạo sĩ lần nữa.
Đạo sĩ cũng chỉ cười với nó.
"Con ấu hổ này cũng có lai lịch rất lớn, hồi trước đã kể nên bây giờ cũng không nhiều lời, chỉ nói ấu hổ này cũng có bản lĩnh cao cường, thấy vậy, nó gầm lên một tiếng, thân hình đón gió trở nên to lên, dần dần cao tới mấy trượng, nó lại gầm lên một tiếng, sau đó biến thành một trận cuồng phong dữ dội bay về phía những yêu ma kia, thật sự là một miếng cắn một con..."
Mèo Tam Hoa ở dưới vô cùng khiếp sợ, cũng có mấy phần say mê.
Đạo sĩ vẫn tiếp tục uống trà, nghe kể tiếp.
Đương nhiên cũng có tự luyến, cũng muốn nghe lời nói khoa trương của người khác, chẳng qua hắn không chỉ vì cảm thấy tự luyến, những gì hắn nghe cũng không phải chỉ là những lời khoe khoang, thồi phồng trong lời người khác, mà còn là những gì phía sau câu chuyện.
Hắn nghe ra được mọi người đều hướng về những câu chuyện thần tiên.
Đặc biệt là những câu chuyện thực tế về thần tiên.
Hắn cũng nghe ra được, mọi người càng thích nghe những câu chuyện thần tiên cưỡi trâu chứ không phải cưỡi ngựa, mang theo hổ chứ không phải mèo, còn về bản lĩnh của thần tiên và sự đáng sợ của yêu ma, đương nhiên càng khoa trương, mọi người lại càng thích nghe.
Thế là câu chuyện được phóng đại thêm nhiều lần.
Đúng vậy, giết yêu ma đương nhiên phải càng nhiều càng tốt.
Thời gian dần dần trễ.
"Quả thực là, một kiếm Thanh Phong tách ra sông biển, một tiếng cười nhạt diệt trừ yêu ma! Sau trận chiến này, yêu ma trong quân đội Tái Bắc không thể tạo nên sóng gió gì nữa, Trần tướng quân cũng lập tức dẫn binh ra khỏi thành, quyết chiến với quân Tái Bắc!"
"Chiều hôm nay chỉ kể tới đây, cảm tạ sự cổ vũ của các vị khách nhân cả mới lẫn cũ, cũng cảm tạ chư vị đã thưởng tiền nước trà, tiểu nhân vô cùng cảm kích! Nếu thấy tiểu nhân kể chuyện hay, buổi tối có thể đến tiếp, tối nay sẽ kể về chuyện thần tiên cao nhân hộ tống đại quân ra khỏi thành, sau đó đánh nhau với yêu ma, cao nhân chém được tổng cộng 3000 yêu ma ở Ngôn Châu, bây giờ chỉ mới kể tới 2200. 800 tên còn lại, đều nằm ở phần sau của câu chuyện!"
Mọi người lập tức ồn ào xôn xao, thi nhau ném tiền thưởng lên đài. Thành nhỏ ở phương bắc quả thực không giàu có bằng phương Nam, càng không thể so được với Dật Đô và Trường Kinh, giá cả cũng thấp, tuy nhiên năm mới đông người, trong tay mỗi người đều có tiền dư nên chấp nhận bỏ tiền. Hơn nữa câu chuyện quả thực rất đặc sắc, khí thế không hề tầm thường.
Đạo sĩ bèn gọi tới chủ trà lâu tới tính tiền.
"Nước trà 15 văn một bình, chỗ ngồi nghe kể chuyện 8 văn, 2 cái bánh quả hồng 5 văn, tổng cộng 28 văn."
Không tính là rẻ, còn tăng giá do dịp tết.
Mặc dù hiện giờ hầu bao của đạo sĩ trống rỗng, đa phần đều là tiền do Tam Hoa nương nương vất vả kiếm được trên thảo nguyên vào mùa xuân, hạ. Từ sau khi vào trong quân và tới Việt Châu, suốt quãng đường hầu như không có chỗ để tiêu tiền, bèn giữ hết lại cho tới bây giờ.
Thế là hắn lấy tiền trong ngực ra đếm cẩn thận.
Mèo Tam Hoa ở bên cạnh rướn cổ lên nhìn hắn chằm chằm.
Đạo sĩ đếm được tổng cộng 30 văn tiền.
"Còn dư 2 văn tiền, xin hãy đưa cho lão tiên sinh thuyết thư ở trên đài giúp ta, coi như trả thêm tiền trà nước cho lão tiên sinh nhuận giọng."
"Ồ! Cảm tạ tiên sinh!"
"Đi thôi."
Đạo nhân nói với mèo Tam Hoa, sau đó cầm trượng trúc đứng lên.
Mèo Tam Hoa quay đầu lại nhìn thuyết thư tiên sinh đang xoay người nhặt tiền ở trên đài, dù trong lòng nó vô cùng nghi ngờ, nhưng nó vẫn quay người nhảy xuống ghế, đuổi theo đạo sĩ.
Chim én cũng vội vàng bay ra ngoài.
Vừa hay, chủ khách điếm vẫn chưa rời đi.
Đạo sĩ nhìn thấy chủ khách điếm liền nói với hắn.
"Vừa hay định tới hỏi đường chủ quán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận