Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 546: Kinh Trập

Lúc ấy, hắn cũng đã nghi ngờ, mỗi năm đều có Kinh Trập, có nơi nào mà không có sấm sét, nhưng tại sao trước hắn chưa từng nhìn thấy sấm sét có khí thế mạnh mẽ, ánh chớp không ngừng như thế?
Trước khi rời đi, hắn đã có dự đoán, thế là đặc biệt để lại một câu, Lâm Đức Hải không hề lấy vợ, dưới gối chỉ có một người con trai để cho đạo sĩ yên tâm. Hắn cũng coi như nhờ có Tống Du mới may mắn đánh bại Lâm Đức Hải, vì thế càng không thể càng không thể khiến Tống Du mang thêm tội nghiệt, nghiệp nợ. Mặc dù lúc ấy hắn có để lại một câu như vậy, thực ra trong lòng hắn dù sao cũng vẫn không nắm chắc được.
Mãi cho đến lúc rời đi, rất lâu sau đó, hắn vẫn thường xuyên suy nghĩ, cảm ngộ cũng ngày càng sâu, lúc đó mới từ từ hiểu rõ.
Không phải năm đó có gì đặc biệt, cũng không phải nơi đó có gì đặc biệt.
Mà là đạo sĩ ở bên cạnh hắn.
Mãi cho tới hôm nay, nhìn thấy sấm sét đầy trời, hắn mới hoàn toàn xác nhận, cảm ngộ kiếm đạo nhờ vào vạn tia sấm sét đêm đó quả nhiên đều là vận may do vị tiên sinh này ban tặng.
"Bôm bốp!"
Vạn tia sấm sét, không biết đã đánh trúng bao nhiêu người. ...
"Ầm ầm..."
Sau khi ánh chớp tan đi, tiếng sấm mới chậm rãi vang lên.
Tiếng sấm điếc tai nhức óc, khí thế cuồn cuộn không dứt.
Không biết bao nhiêu thương nhân đi lại ở trên dưới núi, cả những đại yêu tới từ biệt Tống Du vẫn chưa về lại kinh thành, cũng không biết có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này đều bị ánh chớp kia làm hoa cả mắt. Cho dù là ở trong kinh thành, cũng có một vài nơi có thể nhìn thấy sấm chớp bất chợt lóe lên trên bầu trời. Mà phần lớn người giang hồ ở trên núi này đều đã sớm nằm xuống, gió lạnh thổi qua, chỉ còn ngửi thấy mùi khét.
Giờ này này, người có võ nghệ cao hay thấp cũng chẳng khác biệt gì nhau.
Kẻ sống tạm bợ trên giang hồ cũng được, cao thủ hàng thật giá thật cũng được, dưới cơn sấm sét, chúng sinh đều bình đẳng.
Còn về những mũi tên bay rợp trời, chúng giống như chưa từng xuất hiện, cũng có thể đã bị án chớp lúc trước tiêu diệt.
Ngoài dự đoán của Tống Du, vậy mà vẫn còn không ít người đang đứng.
Có lẽ cũng phải hai phần ba số người.
Xem ra có không ít người đều tới để xem náo nhiệt.
Người đứng ở đầu tiên chính là Tịch Vị Thượng của Tịch gia, Vân Hạc môn ở Trường Minh.
Tịch Vị Thượng cũng vừa mới buông cánh tay che mắt xuống, lúc này, hắn nhìn sang bốn phía, cuối cùng cũng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, ngây ra như phỗng.
Đây không phải sức người mà là uy lực của trời.
"Túc hạ."
Chỉ nghe thấy giọng nói của đạo sĩ truyền tới từ phía trước.
"Có hài lòng với trận náo nhiệt này không?"
"..."
Tịch Vị Thượng nói không nên lời, cũng không biết nên làm thế nào.
Thậm chí bên cạnh hắn còn có tiếng người quỳ rạp xuống đất kêu phù phù.
"Không cần đa lễ, chỉ muốn mời các vị sau này hãy thông báo cho giang hồ rằng trên giang hồ sẽ không còn Thương Sinh đồ nữa."
Tống Du nói xong, quay người bước đi.
"Tránh cho các hảo hán giang hồ vì nó mà chém giết không ngừng."
Ngựa Tảo Hồng yên lặng nhấc vó đi theo sau.
Mèo Tam Hoa vẫn đang duỗi dài cổ ra, nhìn chằm chằm đám người đang nằm đầy đất, hít mũi vài cái, rồi mới quay đầu đi theo sau hắn.
Kiếm khách áo xám tỉnh táo lại, cũng vội vàng thúc ngựa đi theo.
"Tiên sinh!"
"Đa ta túc hạ vừa nãy đã giúp đỡ."
"Tiên sinh nói đùa rồi, Thư mỗ không hề giúp đỡ được gì."
"Túc hạ còn có việc gì chăng?"
"..."
Kiếm khách áo xám im lặng một lát, lúc này hắn mới hỏi.
"Không biết lần này tiên sinh sẽ đi đâu?"
"Đi về phía Bắc."
"Muốn đi phương Bắc ư?"
"Đúng."
"Tại hạ cũng đi về phía Bắc."
Kiếm khách áo xám ôn kiếm hành lễ.
"Ba năm trước gặp gỡ ở Hủ Châu, Thư mỗ ngu dốt, không cẩn thận đã có được vận may từ chỗ của tiên sinh, nhưng lại không hề biết. Hôm nay có duyên gặp lại, Thư mỗ nguyện đi cùng với tiên sinh, làm chút chuyện vặt vãnh của tuỳ tông theo sau, coi như báo đáp ân tình ngày đó của tiên sinh."
"Năm đó gặp gỡ không phải là ngẫu nhiên, túc hạ có được cảm ngộ cũng là là do thiên phú của túc hạ, cớ sao lại nói báo đáp?"
"Lúc đó là duyên, bây giờ cũng là duyên, Thư mỗ đi về phía Bắc, vừa hay tiên sinh cũng đi về phía Bắc, chẳng lẽ lại không phải là duyên phận?"
Kiếm khách áo xám lại hành lễ lần nữa, thành tâm thỉnh cầu.
"Phương Bắc rối loạn, yêu quỷ xuất hiện liên tục, quấy nhiễu lòng người. Thư mỗ biết tiên sinh là thần tiên đương thời, không dám nói có thể giúp tiên sinh dọn sạch các chướng ngại trên đường, không dám nói có thể hàng yêu trừ ma giúp tiên sinh, chỉ có thể giúp tiên sinh giảm bớt chút chuyện phiền lòng."
"..."
Tống Du suy nghĩ một lát, hắn bật cười, ngoảnh đầu nhìn Thư Nhất Phàm.
"Không biết ban đầu túc hạ định đi đâu?"
"Vốn định đi Quang Châu."
"Quang Châu..."
Tống Du suy nghĩ một lát rồi mới nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận