Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 780: Tập Kích Chém Đầu

Quả thật cũng không có nhiều kỳ mưu xảo kế như vậy, nhiều là mặt đối mặt xung phong đối kháng, xé rách cổ họng gào thét, là huyết khí của võ nhân Đại Yến, là chiến lực của chi quân đội chuyên nghiệp đầu tiên từ nhiều triều đại tới nay, là lực ngưng tụ đáng sợ cho dù tổn thất gần một nửa nhưng chế độ xây dựng vẫn tồn tại, cũng là vô số gãy kích đoạn kiếm cùng thi thể ngã xuống.
Muốn nói trí tuệ, đều là đại trí.
Lúc mở triều Phù Dương đạo nhân định ra điều kiện chú trọng dân sinh, là sự thống trị tỉ mỉ của nhiều đời thống trị và quan lại, cũng là sự cố gắng chung của không biết bao nhiêu quốc dân, mới có Đại Yến của triều đại này, mới có một đội quân chuyên nghiệp có tỷ lệ khoác áo giáp cao đến đáng sợ như vậy, mới có tiếp tế hậu cần cuồn cuộn không ngừng, mới có tự hào và kiêu ngạo của người Đại Yến.
Là Trần Tử Nghị từ khi xuất thế tới nay chưa từng thất bại, uy thế một đao một thương đánh ra, là cực cao tận mắt thấy cùng quyết đoán, là đối với thời cơ tinh chuẩn nắm chắc, nhiều năm chiến trận kinh nghiệm dung hợp, thuần túy nhất dụng binh chi đạo.
Tính ra như thế, kỳ thật khắp nơi đều là đại trí, chẳng qua những thứ này khi nói ra, thường thường cũng không bằng kỳ mưu xảo kế để cho người ta kinh diễm mà thôi.
Đây là tổng hợp lực lượng so đấu, tự nhiên cũng là tập thể đại thắng.
Chỉ tiếc là...
Máu nhuộm ngàn dặm, xác chết trăm vạn. ...
Chiến dịch lần này, giai đoạn đầu mọi người đã chuẩn bị khá lâu trước đó, quân lính hành quân cũng đã được một thời gian, đối đầu nhau đã lâu, nhưng để nói là thực sự giao chiến, để quân lính hai bên chạm trán đến lúc phân thắng bại, thường thường cũng chỉ mất nửa ngày đến một ngày mà thôi.
Qua nửa ngày là máu chảy thành sông.
Chỉ là thảo nguyên rộng lớn, trong cuộc đại chiến giữa hai bên cũng có xuất hiện những cuộc chiến nhỏ lẻ, đều có phân thắng bại và tiến lùi. Các bộ và năm trấn trên thảo nguyên ở phương bắc lại gấp rút tiếp viện lẫn nhau, liên tục công thủ, kết hợp truy kích và chiến đấu, không những đánh diệt Hữu Lang Vương mà còn trừ được Tả Lang Vương. Tả Hữu Lang Vương lần lượt bị tiêu diệt, Kim Trướng Vương Đình vung tay hô lên, một đám binh sĩ trẻ tuổi phía sau thảo nguyên cưỡi ngựa xông lên, tìm nước thuộc địa đòi thêm ít người.
Ở giữa ít có yêu ma xuất đầu, đạo sĩ đương nhiên cũng rất ít ra tay, nhưng hắn nhưng vẫn phải đi theo quân lính.
Hành quân liên miên hơn mười dặm, đạo sĩ đi qua ngọn đồi bên cạnh. Trần tướng quân suất lĩnh tinh kỵ tập kích chém đầu, đạo sĩ cũng ở bên cạnh nhìn. Tinh Quang Hà Cốc hai bên quyết chiến, đầu nhập tinh binh ba mươi vạn, từ giữa trưa đến hoàng hôn chôn vùi mười vạn nhi lang, đạo sĩ cùng một mèo một ngựa cũng như trước đứng ở trên đỉnh núi xa xa, dùng đôi mắt quan sát, ghi chép lại một màn lịch sử.
Việc tận mắt nhìn thấy, và việc được đọc lại từ sách vở, kỳ thật là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Độ từ giữa hè đến cuối thu, một bộ Tái Bắc quân mã cuối cùng chạy tán loạn vào thảo nguyên, Trần tướng quân xuất lĩnh phương bắc biên quân đuổi theo tám trăm dặm, trận chiến tranh này hoàn toàn thắng lợi.
Nhưng Trần tướng quân lại cảm thấy còn chưa đủ.
Mặc kệ hắn có đủ hay không, Tống Du cũng đã ở chỗ này đợi đủ rồi, vì thế lại thu dọn xong hành lý, sắp sửa rời đi.
Trần tướng quân từ chỗ Trương quân sư nghe được tin tức, trong lúc bận rộn cũng rút ra thời gian, tự mình tiễn hắn.
Nhìn thấy Tống Du đã thu dọn hành lý thỏa đáng, trên lưng ngựa đều chở chăn, không khỏi sửng sốt, lên tiếng hỏi:
"Tiên sinh muốn rời đi?"
"Ở trong quân đã đủ lâu gặp qua phong thái tướng quân, gặp qua trận đại thắng này, thập phần may mắn. Hôm nay tướng quân đã thắng, tại hạ đương nhiên cũng không nên ở lâu."
Tống Du nói với tướng quân, không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cuối thu khí trời trong lành, đúng là một ngày nắng đẹp.
"Tại hạ thấy thời tiết hôm nay không tệ, vừa vặn khởi hành."
"Trận đại thắng này, tiên sinh công lao to lớn, toàn bộ Bắc quân và Đại Yến đều nhận ân huệ của tiên sinh."
Trần tướng quân nói với hắn:
"Nhưng ngay cả một bữa rượu tiễn biệt mà tien sinh cũng không uống sao?"
"Không dám có ý như vậy."
Tống Du có phần tránh né, lập tức nói:
"Tại hạ không có công lao gì, việc tại hạ làm, cũng chẳng qua là đem phân tranh nhân gian trả lại cho người mà thôi, về phần thắng bại, đều do chư vị tướng sĩ quyết định."
Nói xong hắn lại nói thêm với Trần tướng quân:
"Trong quân bận rộn, tại hạ sẽ không quấy rầy nhiều, tướng quân cũng biết tại hạ không thích không khí quá mức huyên náo, xin phép cáo từ."
"Vậy cũng tốt."
Trần tướng quân cũng không muốn làm khó hắn, cũng là vì đã sớm biết không thể giữ hắn ở lại thêm.
Người như Tống tiên sinh, cho dù không phải là thần tiên hạ phàm, cũng là dã hạc trong núi, du tẩu thế gian, sao có thể ở lại một nơi lâu như vậy?
Đã đến hắn lúc phải rời đi.
Chỉ là hỏi vài câu lịch sự mà thôi.
Tướng quân lập tức quay người lại, vẫy vẫy tay với phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận