Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 866: Hành Lễ Với Quan Viên

Lúc đó, cho dù là hang đá hay tượng đá đều có cửa, có xà ngang và phần nóc.
Những lỗ thủng mà người đời sau nhìn thấy chính là nơi để cắm những thanh xà ngang có kích thước to nhỏ khác nhau vào để chống đỡ phần nóc, chúng được làm ra vô cùng tinh xảo, các cột xà đều được chạm trổ tinh vi, trông không giống hang đá mà giống như chùa miếu được khảm vào trong núi, dáng vẻ khác với những gì mà người đời sau nhìn thấy.
Có thợ thủ công đang lắp cửa cho hang đá.
Có thợ thủ công đang lắp mái ngói cho nóc hang.
Thỉnh thoảng, đạo sĩ bước chậm lại, quan sát bên trong.
"Này, này..."
Cuối cùng cũng có một người mặc quan phục gọi hắn lại.
"Vị tiên sinh này, tại sao lại tới đây?"
"Ừ?"
Tống Du quay đầu sang nhìn hắn.
"Đây không phải con đường núi đi tới Trường Kinh ư?"
"Con đường núi này đã bị phong tỏa từ lâu, con đường mới ở bờ sông đối diện, bây giờ nơi này đã nhận được lệnh của triều đình đào đá để điêu khắc tượng đá, theo lý mà nói, nếu có người tới sẽ bị ngăn lại mới đúng, sao ngươi có thể tới được đây?"
"Thì ra là vậy, còn về việc tại sao ta lại tới đây, suốt chặng đường không hề gặp một người nào cả."
Lúc này, Tống Du mới bật cười, hành lễ với quan viên kia rồi nói.
"Tại hạ không phải cố ý xông vào, quả thực lúc trước, khi rời khỏi Trường Kinh, vốn đi dọc theo con đường núi này, bây giờ cũng trở về theo đường cũ, trên đường không gặp bất cứ ai ngăn cản cả."
"Chắc chắn đám nha dịch này lại đang lười biếng!"
Quan lại không khỏi mắng một tiếng, sau đó hắn nhìn sang Tống Du, không khỏi nhíu mày.
"Bỏ đi, bỏ đi, dù sao tiên sinh cũng không cố ý xông vào, cũng đã đi được tới đây rời, nếu giờ lại để tiên sinh đi ngược lại, ắt phải đi vòng thêm một quãng đường không ngắn, nên cũng không làm khó tiên sinh nữa."
Quan lại phất tay, trước giờ, người Đại Yến vốn rất tôn trong tăng nhân, đạo sĩ, thêm vào đó, trông đạo sĩ này dường như cũng có vẻ bất phàm.
"Chỉ là tiên sinh chớ đi lung tung, tránh đụng hư đồ đạc, men theo nơi này mà rời đi."
"Đa tạ túc hạ."
"Có cần nước hay thức ăn gì chăng? Thức ăn nắm vừa mới nấu xong, có cần mang theo hai cái không?"
"Vậy xin đa tạ."
Tống Du cũng không quá khách sáo.
Quan lại cười một tiếng, sau đó đưa sang cho hắn.
Tống Du đi theo hắn, hỏi thăm vài câu.
Nói về chuyện từ sau khi bị hành thích, cơ thể bệ hạ vẫn không có vấn đề gì, người bên dưới cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ là ở Trường Kinh thường xuyên có lời đồn không rõ ràng rằng sức khỏe của bệ hạ ngày càng suy yếu. Mặc dù hiện tại, Đại Yến tôn sùng Đạo giáo, nhưng Phật giáo bùng lên rất nhanh, hoàng hậu nương nương vốn theo Phật giáo, vì tích phúc cho bệ hạ nên mới có hang đá Ngọc Khúc này.
Đạo sĩ lại nói lời cảm tạ hắn, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn vẫn vừa đi vừa quan sát.
Nhìn những hang đá, tượng đá vừa mới hoàn thành này, ngay lúc này, hắn cũng đi lướt qua những người thợ thủ công đang xây dựng, có người thợ thủ công hành lễ với hắn, đạo sĩ cũng lập tức đáp lễ lại.
Hang đá này chỉ vừa mới đào, hắn đi chưa được bao xa liền đi hết, thợ thủ công và những âm thanh leng keng leng keng kia đều bị bỏ lại sau lưng.
Lúc này, Tam Hoa nương nương phải nín nhịn suốt cả chặng đường mới chạy từng bước nhỏ chạy lên phía trước hắn, nó vừa chạy đằng trước, vừa ngoảnh đầu nhìn lại, nó ngẩng cao đầu lên nhìn hắn, nói với hắn.
"Tam Hoa nương nương nhớ lúc trước đã từng đi tới đây."
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy sẽ không quên."
"Trước kia không giống như bây giờ."
"Sau này sẽ thay đổi càng nhiều."
"Tại sao bọn hắn lại xây miếu ở đây?"
"Phải đi hỏi bọn hắn."
Dường như đạo sĩ sợ nó sẽ nói rằng ông không thông minh, hắn bèn cúi đầu xuống đối mắt với nó, thấy nó đang nghiêng đầu ngẩng lên rất cao mà thấy mệt giùm cho nó.
"Tam Hoa nương nương có thể đi cách xa ta một chút, như vậy không cần phải ngẩng đầu quá cao, sẽ nhẹ nhõm hơn phần nào."
"Thế nhưng dáng vẻ của Tam Hoa nương nương rất nhỏ, giọng nói cũng rất nhỏ, lỗ tai của con người không tốt, cách xa sẽ không nghe rõ."
"Như vậy không phải sẽ rất mệt à?"
"Con mèo sẽ không như vậy."
"Nhưng ta sợ sẽ giẫm trúng Tam Hoa nương nương."
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại."
"Vậy thì tùy ngươi."
Đạo sĩ lộ ra ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Con đường núi này không ngắn, đạo sĩ cũng chưa ra khỏi đây, đặc biệt là khi hắn đi gần tới nơi đã dừng lại qua đêm vào 3 năm trước, còn thấp thoáng nhìn thấy dấu vết bị lửa thiêu đốt ở trên mặt đất, thế là hắn bèn dừng lại ở nơi này, gỡ bọc hành lý xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, qua hôm sau sẽ một hơi đi thẳng về Trường Kinh.
Lúc trước, hắn đã ngẫu nhiên gặp được Hình Ngũ ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận