Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 675: Hoàn Thành

"Tích tích tích..."
Giống như luồng sáng, trắng xóa một màu.
Đây không phải linh lực Đại Thử nóng nhất, cũng không phải linh lực Hạ Chí chí dương, mà ngược lại, hai mươi luồng ánh sáng này chỉ có một màu trắng xóa, là một màu trắng thuần khiết, còn trắng hơn tuyết một bậc, đây chính là linh lực Đông Chí.
Linh lực đi xuyên qua kim thạch cự nhân, vượt qua trời cao, rơi vào trong tuyết triều.
Quang trạch im hơi lặng tiếng bị đẩy ra.
Ngay lúc này, sinh khí bị ngăn trở, linh vận vụt tắt.
"Rầm rầm..."
Lúc này, băng tuyết vốn biến thành chim bay thú chạy, kỵ binh bố giáp, yêu ma quỷ quái lập tức trở thành tượng băng, nhưng chúng vẫn chạy lên phía trước theo quán tính, vừa mới cử động, chúng liền vỡ vụn ra.
Vụn băng va chạm với nhau tạo thành những tiếng vang ầm ầm.
Cuộc tấn công chấm dứt, tất cả đều ngủ đông.
Khí thế của tuyết triều ở phía sau vẫn không giảm, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ linh lực.
Tuyết triều cuối cùng cũng đã đi tới trước mặt đạo sĩ.
Nó đụng trúng bước tường đá do kim thạch cự nhân hợp thành.
"Ầm!"
Kim thạch cự nhân chen chúc với nhau, chen chúc thật kín kẽ phải trái, trước sau, mặc dù chúng có sức mạnh khổng lồ, nhưng vẫn bị đẩy lùi ra phía sau.
Nhưng không có kim thạch cự nhân nào bị cuốn đi cả, cũng không có tên nào bị tan thành từng mảnh nhỏ, bức tường đá này giống như hòn đá cứng rắn trong dòng nước xiết, cũng giống như cơn sóng lớn trên hòn đảo, cứng cỏi xé mở dòng chảy của băng tuyết.
Tựa như có thể chiến thắng cả thiên uy.
Đáng tiếc, không có ai nhìn thấy bức tranh này.
Mà thiên uy cũng sẽ có lúc cạn kiệt.
Vẫn là câu nói đó, nơi này không phải là đầm nước, linh vận của đầm nước không thể dễ dàng thao túng mọi vật, nơi này cũng không phải núi tuyết, không có độ dốc, mặc dù khí thế của tuyết triều hùng mạnh, rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ.
Chỉ thấy kim thạch cự nhận bị tuyết xối phải chậm rãi lui về phía sau, hai ba nhóm cự nhân ở tầng cao nhất đồng loạt nằm rạp xuống, lớp này chen lớp kia, lớp kia đẩy lớp nọ, bức tường đá dần dần đi tới gần đạo sĩ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Mãi cho tới khi khoảng cách giữa nhóm kim thạch cự nhân cuối cùng chỉ cách đạo sĩ tầm hai thước, tuyết triều cũng ngừng lại.
Khoảng cách hai thước trông có vẻ đơn giản, thực tế từ xa nhìn lại, so với tuyết triều dâng lên cuồn cuộn, so với kim thạch cự nhân to lớn, khoảng cách ấy thực sự nhỏ bé chẳng đáng là bao, tựa như có thể chạm vào chóp mũi của đạo sĩ.
"..."
Đạo sĩ bình tĩnh đứng lên, không chút vội vàng, hắn cũng không nhìn ra phía xa lấy một cái, nhấc chân bước đi.
Lần này hắn đi về phía Bắc.
Bước chân vẫn vừng vàng đạp trên tuyết.
Sau mấy lần giao thủ, Tống Du đã nhìn ra, linh vận của đầm nước Hòa Nguyên này không giống với sơn thần hùng mạnh ở mấy trăm dặm đại sơn Bình Châu, cho dù sau này nó đã hấp thụ linh vận, tinh hồn, khí huyết, xương thịt của mấy chục văn sinh linh, cũng rất khó để mạnh hơn vị sơn thần ở Bình Châu kia. Huống chi nước càng nhu, núi càng cương, núi chỉ cần đứng im không cử động, nếu thật sự cử động, sức phá hủy của nó là điều mà nước không thể so sánh được.
Thiên Cung tới tiêu diệt hai lần, hàng năm lại có Lôi Bộ tới trấn áp, thực lực của nó rất có thể đã giảm đi mấy phần.
Linh vận của đầm nước này sinh ra ở linh nhãn, ắt sẽ mạnh nhất khi ở trong linh nhãn, nhưng sẽ yếu hơn ở những nơi khác. Nhưng nó và toàn bộ linh vận của đầm nước là một, có thể di chuyển khắp bốn phía, khó mà bắt được. Đặc biệt, Tống Du cũng không phải thần tiên, hắn không có bản lĩnh của đông đảo thần quan đã tới đây để thu phục yêu vương này, cũng không có bản lĩnh như Lôi Công, di chuyển dễ dàng theo sấm sét trong trời đất. Nếu như muốn bắt được nó, sẽ càng khó khăn hơn.
Hơn nước đặc tính của nước là chí nhu, trời sinh khó mà đánh bại, cũng khó tiêu diệt.
Tống Du chỉ đành sử dụng linh lực bốn mùa, bày đại trận khắp bốn phía, dùng linh vận để đấu với linh vận, phong tỏa linh vận của Hòa Nguyên trước, dùng sấm sét để ép nó về lại linh nhãn, tránh cho việc nó xuất hiện khắp bốn phía, sau này lại sử dụng pháp thuật.
Dùng cơ thể của phàm nhân để đối đầu với thân linh tiên thiên.
Đây quả là một việc không hề dễ dàng.
Đây đã được định sẵn là một quá trình lâu dài và phiền phức.
Tốn mất ba ngày, đi tới phương Bắc.
Lại tốn mất ba ngày, đi tới phương Đông.
Tốn thêm ba ngày nữa, đi tới cực Nam.
Lúc này, hắn đã đi một vòng quanh Hòa Nguyên.
Đạo sĩ rất có kiên nhẫn.
Yêu vương Tuyết Nguyên dường như cũng biết được dự định của hắn, nhưng nó cũng không còn cách nào, hoặc là nghe theo suy nghĩ của hắn, chuẩn bị trở về linh nhãn đấu một trận cao thấp với hắn. Mấy ngày trước nó còn thường xuyên phản kích, có lúc sẽ dụng tâm mất mấy ngày để chuẩn bị một đợt tấn công, quả thực đã tạo thành phiền phức không nhỏ cho đạo sĩ, thấy đạo sĩ rơi vào thế khó, mấy ngày sau nó dứt khoát không để ý tới nữa, yên lặng chờ hắn tới.
Lúc này, tất cả đều đã hoàn thành.
Lúc Tống Du đứng lên, hắn đi thẳng về phía linh nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận