Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 471: Tranh Giành Quyền Lực

Lúc hoàng đế mới lên ngôi, mặc dù hoàng tử không được thông minh bằng tỷ tỷ mình, nhưng dù sao cũng vẫn có hoàng tử, thế nhưng còn chưa tới hai năm, vị hoàng tử duy nhất kia cũng bị bệnh qua đời.
Dã tâm của công chúa cũng đã được thắp sáng.
Triều đình trở nên hỗn loạn, cũng đã có người hướng về bà ta.
Sau đó, vị hoàng đế kia liên tiếp sinh ra hai hoàng tử, hoàng đế quả thật cũng đủ khỏe mạnh, tuổi cao nhưng vẫn có con trai, người đã tại vị hơn 30 năm, năm nay cũng gần 70 tuổi, nhưng cơ thể trông vẫn rất cường tráng.
Hai vị hoàng tử cũng dần dần lớn lên.
Nhưng vị công chúa dã tâm nóng bừng kia và những vị đại thần hướng về phía bà ta sao có thể cam lòng?
Thực ra, đây vốn là việc tranh giành quyền lực của bản triều.
Một vị công chúa nắm quyền nhiều năm trong triều đình, năm nay gần 50 tuổi, có công giúp đỡ hoàng đế lên ngôi, hai vị hoàng tử chỉ mới mười mấy tuổi, còn có một vị hoàng đế cao tuổi đă sắp 70.
Dù thế nào, đây cũng là một chuyện lớn trong lịch sử.
Đạo sĩ biết rõ thiên hạ rộng lớn, đời người ngắn ngủi, muốn dùng 20 năm để quan sát thiên hạ không hề dễ dàng chút nào, thời gian mà hắn dừng chân ở Trường Kinh cũng sẽ không quá dài, trong khi vở kịch tranh giành hoàng vị mang tính lịch sử này, phải mất vài năm thậm chí là mười mấy năm mới diễn xong, thực ra hắn cũng không cố gắng tìm hiểu vấn đề này, lại không ngờ rằng, bản thân vẫn dùng những phương thức khác nhau từ nhiều góc độ khác nhau để tìm hiểu nó.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với việc người đời sau đọc lại lịch sử, hay người thời nay đọc lại trong sách vở, hoặc nghe kể từ trong lời của người kể chuyện.
Bản thân hắn sống trong thời đại này, đứng trên mảnh đất tranh chấp này, dù bởi vì một vài nguyên nhan nào đó mà không can dự vào, cũng vẫn phải chịu ảnh hưởng của nó, cảm nhận được sự tồn tại của nó. Bởi vì những chuyện lớn như vậy, trên thực tế đều có liên quan tới sự sống của từng người trên thế gian.
Tựa như những yêu quái đang làm loạn ở Trường Kinh kia, tựa như khoảng thời gian cấm đi lại vào ban đêm kia, tựa như những mệnh lệnh của triều đình do việc điều động quan chức, tranh chấp quyền lực mang lại, tựa như vị đại yêu hôm nay tìm tới cửa...
Chỉ những ai sống ở thời đại này, đứng trên mảnh đất này mới có thể cảm nhận được lịch sử một cách rõ ràng.
Không biết lại có bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Tuy nhiên, đạo sĩ cũng chỉ là một người đạo sĩ, là khách qua đường, dù có là tổ sư đời trước của Phục Long Quan cũng đều sẽ làm như vậy. Nếu không chắc chắn hướng đi đó sẽ dẫn đến kết quả tốt đẹp, thì họ sẽ cố gắng không can thiệp vào, để lịch sử tự mình đưa ra lựa chọn chính xác, tự mình vượt qua điều đó, còn họ chỉ làm người chứng kiến, nhiều nhất cũng chỉ viết lại vài dòng, nhiều năm về sau, sẽ có người đời sau tìm kiếm sự thật của lịch sử qua những dòng chữ mà họ viết lại.
"..."
Đạo sĩ lắc đầu cảm thán, tiếp tục viết chữ.
Con mèo ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn, vòng chiếc đuôi quanh chân mình, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn đang viết chữ.
"..."
Đạo sĩ bất đắc dĩ quay đầu sang nhìn nó.
Trước đây, khi còn mèo còn chưa biết chữ, lúc hắn viết lại những điều mắt thay tai nghe trong hành trình du ngoạn của mình, nó thường sẽ chơi với sợi dây treo bút ở trên bàn. Bây giờ khi đã biết chữ, nó không nghịch dây thừng nữa mà nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn viết chữ, bộ dạng như rất siêng năng hiếu học, tựa như còn quấy rầy hắn hơn cả lúc trước.
"Ông nhìn gì vậy?"
Phát hiện ra ánh mắt của hắn, con mèo đối diện ánh mắt với hắn, sau đỏ mở miệng hỏi.
"Không nhìn gì cả."
Tống Du thu hồi tầm mắt.
"Vậy tại sao ông lại nhìn Tam Hoa nương nương?"
"..."
"Tại sao ông lại không viết nữa?"
"Tam Hoa nương nương biết được bao nhiêu chữ?"
"Biết được vài chữ, không biết vài chữ."
"Chờ khi nào Tam Hoa nương nương biết được nhiều chữ hơn, sẽ không thể nhìn ta đang viết những gì nữa."
"Tại sao?"
Ánh mắt sáng rực của mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm.
"Bởi vì đây là du ký."
"Tại sao?"
"Phải nói thế nào đây nhỉ?"
"..."
Mèo Tam Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm trọng, một hồi lâu sau nó mới nói.
"Ông không thông minh!"
Nói xong nó bèn xoay người, nhảy xuống bàn.
Sau đó, nó chạy đi chơi với quả bóng vải của mình.
"..."
Đạo sĩ lắc đầu, tiếp tục viết.
Tấm ván gỗ ở trên lầu đã quá cũ, không chỉ bị tróc da bong màu, mà còn trở nên gập ghềnh. Lúc con mèo không khống chế được bước chân, chạy quá nhanh, sàn gỗ lại kêu leng keng, khi nó chơi bóng, sẽ chạy càng nhanh, dùng sức càng lớn, thường giẫm lên sàn gỗ khiến nó nghiêng xuống, tạo nên tiếng kêu leng keng. Tuy nhiên, con mèo cũng không để ý, đạo sĩ cũng không thấy ồn, hai bên dường sớm đã quen với điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận