Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 499: Không Thể Tin Được

"Tại hạ muốn hiểu rõ hơn."
"Kỳ thật làm gì có kỳ mưu xảo kế, chỉ là lúc ấy trời mưa, mặt sông dâng nước, thế nhân thấy, liền tung tin vịt thủy công."
Quốc sư lắc đầu.
"Sự thật là Trần tướng quân lấy năm ngàn đấu mười vạn, dành lấy chiên thắng, quang minh chính đại ngăn chặn mười vạn đại quân Tắc Bắc!"
"Hoá ra câu chuyện là vậy."
"Không chỉ ngăn chặn, thậm chí thủ thắng, đợi viện quân chạy tới lúc, người Tắc Bắc đã tan tác, vứt xác hơn vạn!"
"..."
"Đúng là không thể tin được sao?"
"Quả thực là như vậy."
"Người kể chuyện sở dĩ nói Trần tướng quân dùng thủy công, thế nhân sở dĩ truyền như vậy, chính là bởi vì không ai có thể tin tưởng năm ngàn người có thể đánh thắng mười vạn Tắc Bắc dũng mãnh thiện chiến." Quốc sư tiếp tục lắc đầu:
"Nhưng có đôi khi chỉ có bịa chuyện mới cần cân nhắc xem người ta có tin hay không, sự thật có khi lại không còn quan trọng nữa."
"Quốc sư nói có lý..."
"Thế gian trí mưu, có cao có thấp. Muốn nói kỳ mưu xảo kế, so với người bình thường, đã là đại trí, có thể so với Trần tướng quân, ngược lại chỉ có thể tính là trung trí. Chân chính đại trí là thế nhân không để ý tới, không ai có thể tin tưởng năm ngàn quân sĩ có thể đánh thắng mười vạn quân Tắc Bắc, muốn hỏi thắng bằng cách nào, có lẽ để cho Trần tướng quân tự mình nói cho thế nhân nghe, cũng là không thể tin."
Quốc sư thở dài:
"Cho nên bần đạo nói, thế nhân biết Trần tướng quân lợi hại, lại không biết Trần tướng quân lợi hại tới mức nào, đó là nói không nên lời. Sách sử ít ỏi vài nét bút truyền xuống, hậu nhân thấy được cũng khó mà tưởng tượng được."
"Chuyện như vậy trong lịch sử tựa hồ không ít."
"Đúng vậy."
Quốc sư cười nói:
"Trong lịch sử rất nhiều người thiện chiến, thường dùng kỳ mưu, kỳ thật lấy đâu ra nhiều kỳ mưu như vậy, so với kỳ mưu càng không thể tưởng tượng nổi, chính là bọn họ không cần kỳ mưu, đường đường chính chính chiến thắng."
Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm một hồi lâu, quốc sư mới nói lên hắn chân chính tới tìm Tống Du muốn nói chuyện.
"Thiên hạ dân tâm sở hướng, sinh linh nguyện lực sở hướng, địa phủ ngưng tụ đã gần."
"Sao quốc sư biết được?"
"Không biết bằng hữu có nhận ra dạo gần đây thiên đạo chuyển biến hay không?"
"Tại hạ gần đây thường ở trong thành, ít có đi ra ngoài, chứng kiến nghe thấy cũng không nhiều, lại không biết quốc sư nói lại là cái gì chuyển biến?"
"Lúc này biến hóa còn rất nhỏ, ở trong thành quả thật không dễ nhận ra, bất quá nếu là biên cương, người chết ở khắp nơi, liền có thể rõ ràng nhận ra."
Quốc sư nói:
"Trước kia người chết thành quỷ, hôm nay sự việc lại thay đổi nhiều hơn rất nhiều, như là những vong hồn kia có oán niệm, không cam lòng, hoặc là khi còn sống bản lĩnh cao cường, sau khi chết hồn phách đều rất có thể lưu lại, không hề tiêu tán."
"Thật sự như thế?"
"Biên cương đã sớm có người đến báo."
"Thì ra là thế."
Tống Du nghe xong, trong lòng chỉ thở dài một câu, quả thực là như vậy.
"Bần đạo nghĩ đến, ngắn thì vài năm, dài thì mười mấy năm, địa phủ sợ là sẽ ngưng tụ mà thành."
Quốc sư uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
"Thời gian này là quốc sư đã có tính toán kĩ càng rồi?"
"Đạo hữu cũng biết, bần đạo với bệ hạ đều có thỉnh cầu, bần đạo cũng không giấu diếm đạo hữu."
Quốc sư trầm mặc một chút mới nói:
"Nhưng chung quy lại thì bần đạo học thức nông cạn, thiên đạo diễn biến thực sự là chuyện ngoài dự tính của ta, lúc này địa phủ chưa ngưng tụ thành công, nhưng người sau khi chết thành quỷ thì mọi việc e rằng sẽ có sự thay đổi nhiều hơn, hơi có chút phiền toái."
"Nghĩ đến quốc sư đã có phương pháp ứng đối."
Tống Du vừa nói vừa thản nhiên nhìn thần sắc quốc sư.
"Bần đạo quả thật có chút chuẩn bị, đã phái người cùng quỷ đi biên cương, những nơi có nhiều người chết kia, đều dẫn quỷ hồn trở về, miễn cho chung quanh làm loạn, kinh hách đến người."
Quốc sư nói:
"Bần đạo nguyên cùng bệ hạ thương nghị xong, tìm một chỗ ở Phong Châu, vốn là trước mắt lưu làm địa phủ quỷ thành cùng dương gian bàn bạc, lúc này đúng lúc mang hồn quỷ tới đây."
"Quốc sư quả thực liệu sự như thần."
Đạo sĩ cười khen ngợi, nâng chén uống trà.
"Đạo hữu tựa hồ cũng không ngoài ý muốn..."
Quốc sư nói,"Đạo trưởng lại là như thế nào biết được đây?"
"Thực không giấu diếm, tại hạ trước đó liền có nghe nói, có người từng ở Phong Châu nhìn thấy cảnh tượng bách quỷ dạ hành, cảm thấy kỳ quái, sợ là có người làm loạn, muốn đi điều tra một phen."
Tống Du cười nói:
"Nếu quốc sư cho xây dựng quỷ thành ở bên kia, tại hạ nghĩ bản thân không cần vội vã đi, về sau có dịp ghé qua, nhất định sẽ tới xem thủ bút của quốc sư."
"Đúng là trùng hợp như thế?"
Quốc sư cười cười, nói:
"Chuyện thế gian, thật sự là vi diệu."
"Vi diệu."
Quốc sư nói với hắn:
"Không dám làm ảnh hưởng tới đạo hữu ngao du thiên hạ, nhưng nếu sau khi đạo hữu rời kinh, đi ngang qua Phong Châu, nhất định phải báo cho bần đạo. Nếu bần đạo có sai sót ở đâu, cũng tiện để đao hữu chỉ ra, nếu không, oán niệm của hơn vạn quỷ hồn, bần đạo không chịu nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận