Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 292: Khách Tới

Chương 292: Khách Tới
Quả nhiên, buổi chiều lại có người tìm đến.
Tống Du căn cứ theo những gì mình đã nói với Tam Hoa nương nương, nói cho bọn họ biết một đêm phải bắt xong nhiều chuột như vậy sẽ làm mèo con mệt mỏi, hơn nữa chỉ có một lần thì không thể bắt sạch được, sẽ có con chuột lọt lưới, cho nên bảo bọn họ chia làm năm ngày để tới bắt, còn về chuyện thu phí thì sẽ thu một lần năm trăm văn tiền giống như Lưu lang trung.
Vì thế mỗi ngày cứ buổi chiều hắn lại đưa Tam Hoa nương nương qua, buổi sáng lại đến đón nàng về, mỗi đêm Tam Hoa nương nương có thể bắt được bảy, tám đến mười con chuột, chính nàng ăn một hai con, còn dư lại thì cầm đi cho đám mèo hoang trong thành ăn.
Qua một vài ngày, buổi sáng Tống Du lại đi đón Tam Hoa nương nương, còn có thể gặp được những người ở lại trong phủ của đại quan quý nhân để xem náo nhiệt, có lẽ là những quý nhân này coi chuyện này như là chuyện kỳ lạ để kể cho bạn bè nghe, bạn bè nghe xong không tin cho nên tới để xem, đều rất ngạc nhiên.
Đạo nhân trừ tà hàng ma còn chưa nổi danh ở ', nhưng mèo Tam Hoa có tài bắt chuột đã có tiếng tăm trong đám kẻ sĩ ở ' trước.
Hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng không gặp được Ngô nữ hiệp.
Bởi vì vị Ngô nữ hiệp ở các vách này thường dậy rất sớm, trời mới tảng sáng đã rời khỏi nhà, không biết nàng đi đến chỗ nào.
Buổi chiều Tống Du phải đưa Tam Hoa nương nương đi, hơn nữa gần đây hắn còn có thú vui tản bộ vào ban đêm, cảm giác tự do tự tại một mình đi trong ban đêm mát lạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, hai cửa hông phát ra muôn vàn âm thanh như là tòa thành đô này đang nói thầm, vì thế một người đi sớm, một người về muộn, khó gặp gỡ nhau được.
Đã đến tuần thứ hai của tháng hai.
Hôm nay Tống Du lại đưa Tam Hoa nương nương đi ra ngoài làm việc, lúc trở về đã là khuya, có điều vừa mới đi đến dưới lầu đã nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra một tiếng kẽo kẹt, căn phòng sát vách ở lầu trên mở rộng cửa sổ ra, có một người dò đầu ra ngoài.
Thấy người đến là hắn, nàng hạ giọng xuống hỏi:
"Ngươi đi đâu mà hiện tại mới trở về? Không phải, sao mấy ngày hôm nay ngươi lại trở về muộn như vậy? Không sợ bị bắt vì tội đi lại vào ban đêm sao?"
"À..."
Tống Du đứng ở dưới, ngửa đầu chắp tay nói chuyện với nàng:
"Gần đây có người đến mời Tam Hoa nương nương đi bắt chuột, mỗi buổi chiều ta sẽ đưa Tam Hoa nương nương đến đông thành, sau đó chậm rãi trở về, về đến nhà đã là lúc này."
"Đi bắt chuột?"
"Đúng thế."
"Thật sự có người mời các ngươi đi bắt chuột à?"
"Ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn."
"Bao nhiêu tiền một lần?"
"Một nhà năm ngày, mỗi ngày một trăm văn tiền."
"Có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Bọn họ điên rồi hả?"
"Ở đông thành có một con phố bị nạn chuột nghiêm trọng, đám chuột đấy giống như sắp thành tinh vậy, không thể nào bắt được"
Tống Du cười nói:
"Đám đại quan quý nhân không thiếu tiền, chỉ cầu lấy lại thanh tịnh, hơn nữa còn có người đến xem chuyện lạ."
"Thì ra là vậy..."
"Nữ hiệp có việc gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ là thấy ngươi ngày nào cũng nửa đêm mới về cho nên quan tâm ngươi vài câu thôi."
Ngô nữ hiệp ở lầu trên nói với hắn:
"Mấy ngày hôm trước cấm quân và các lão gia thần quân trong miếu Thành Hoàng mới đánh nhau với yêu quái một trận, từ đông thành đuổi đến tận tây thành, ngươi không biết sao?"
"Ta có nghe thấy người ta nói."
"Ui da? Tin tức của ngươi linh thông như vậy hả?"
"Ta nghe thấy người ở trà lâu bên kia nói."
"Đã nghe được chuyện đó rồi còn dám ra ngoài đi dạo buổi tối, xem ra lá gan của ngươi cũng lớn lắm..."
"Cũng được cũng được."
"Ngươi nhất định phải chú ý một chút, đừng để bị yêu quái ăn, cũng đừng để cấm quân bắt được ngươi."
Ngô nữ hiệp dừng lại một chút:
"Nếu không bọn họ nhất định sẽ tra hỏi đến chỗ của ta, đến lúc đó túm gáy một đám người cùng tra xét, phát hiện phòng của ngươi đang ở là thuê từ chỗ ta, không có khế ước, cũng không có người môi giới tìm phòng, ta sẽ gặp phiền toái lắm."
"Xin nữ hiệp yên tâm."
"Cũng mong đạo pháp của ngươi cao minh..."
"Nếu được hiểu ra bên ngoài mà gặp phải tà ma thì cũng có thể gọi tại hạ hỗ trợ cho, ta không thu tiền."
Tống Du vẫn đứng ở dưới như cũ chắp tay nói chuyện với nàng, hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng loạn:
"Thông tin của nữ hiệp nhanh nhạy, nếu như biết được tin tức gì về tà ma thì cũng có thể báo cho tại hạ biết, có thể bắt được tiền thưởng thì ta sẽ chia đều với nữ hiệp."
"Đừng có nói nữa! Mau vào trong phòng đi, đợi lát nữa cấm quân sẽ tới đấy!"
"Rầm rầm!"
Cửa sổ ở trên lầu đã đóng lại, đạo nhân thu hồi ánh mắt, cũng về trong nhà.
Hắn múc nước rửa mặt, đi lên lầu hai, vừa mới chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gõ tường.
"Thùng thùng."
"Này? Ngươi có ở đó không?"
"..."
Tống Du không khỏi trầm mặc.
Hắn đã biết là khả năng cách âm của tường này kém hiệu quả, nhưng không ngờ rằng âm thanh từ bên kia vọng sang lại có thể nghe thấy rõ ràng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận