Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 699: Cuối Xuân

Tam Hoa thì vội vàng cúi đầu uống nước.
Bình thường cho dù như thế nào nàng cũng không muốn uống nhiều nước. Hôm nay nàng lại uống hết sạch một chén nước, uống xong, trong lúc đi lại đi lại, trong bụng phát ra tiếng ùng ục của nước.
Điều này gây thêm khá nhiều rắc rối cho nàng trong việc việc đối phó với chuột chũi và thỏ.
Tống Du thì nhắm mắt lại, hắn đang cảm ngộ thiên địa linh vận.
Lúc này đang là đầu tháng ba, đã là cuối xuân.
Nếu ở phía nam, thời tiết sẽ khá hơn một chút, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời là đã có thể tìm được vài phần cảm giác của mùa hè. Thời tiết không tốt, lại vừa qua mùa đông. Nhưng ở trên thảo nguyên Ngôn Châu này, chênh lệch nhiệt độ buổi sáng và buổi tối rất lớn, cho dù mấy ngày nay đều có ánh mặt trời chiếu khắp nơi, buổi tối vẫn cảm thấy phải mặc dày một chút, phủ thêm thảm lông thì mới có thể chống lạnh.
Nơi này bao la, không có núi lớn, không có dòng nước xiết, ngọn núi cao nhất cũng không quá trăm trượng, nhưng mà linh vận của phương thiên địa này cũng có chỗ đặc biệt.
Quả là một nơi rộng lớn và bình yên.
Từ xưa đến nay, Ngôn Châu luôn là chiến trường của bộ lạc thảo nguyên phương bắc và vương triều Trung Nguyên. Thât không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã từng chém giết trên mảnh đất này, cũng không biết bao nhiêu danh tướng huy binh rong ruổi bỏ mạng nơi đây. Mảnh đất bao la này giống như bầu trời sao trên đỉnh đầu, chứng kiến song phương tranh đấu, sự biến đổi của cả một nền văn minh.
Trong gió rít dường như đều là tiếng thì thầm của lịch sử.
Tống Du cảm nhận được phương thiên địa này, hắn cũng để tâm của mình giao thoa với thiên địa, để nó biết được vào cuối xuân năm Minh Đức thứ sáu, từng có một đạo sĩ đã đi qua đây.
Có lẽ nhiều năm sau, chắc hẳn sẽ còn có nhiều người tu hành khác đến đây, ngồi khoanh chân một đêm, trao đổi linh vận với phương thiên địa này, giống như cuộc nói chuyện của hắn hắn từ trăm ngàn năm trước.
Tam Hoa thì vẫn chạy tới chạy lui trên thảo nguyên, khi thì bắt thỏ rừng, khi thì chạy tới nói chuyện với ngựa, mãi đến nửa đêm, nàng mới chạy đến bên cạnh Tống Du, thành thật ngây ngốc, vừa hấp thụ linh vận của thiên địa vờn quanh hắn, cũng hấp thụ tinh hoa của mặt trăng. ...
Sáng sớm hôm sau.
Tống Du thu dọn đồ đạc, đi xuống núi, đến doanh trại một lần nữa.
Ngày trước khi Đa Đạt thảo nguyên còn do Bắc Vương tự trị, hội thi này sẽ do Bắc Vương cử hành. Nhưng hiện tại Bắc Vương không còn, Đạt Đạt xung nhập Ngôn Châu đương nhiên sẽ do quan phủ tổ chức.
Tống Du tìm một vị quan lại hỏi thăm.
Quan lại Đại Yến rất tôn trọng tăng nhân đạo sĩ, cũng rất thích giao lưu với tăng nhân đạo sĩ, Tống Du rất nhanh chóng đã hỏi được thông tin rõ ràng.
Hội đua ngựa của quan chức bắt đầu vào giờ Tỵ, không yêu cầu báo danh, chỉ cần có người và ngựa đi là được, cũng không cần quá câu nệ. Sân thi đấu là khu vực xung quanh doanh trại, một vòng quanh núi, chỉ cần không đi đường tắt, hoặc trà trộn từ trên đường vào là được. Người về đích đầu tiên sẽ là người chiến thắng.
Nghe nói ngày cuối cùng sẽ phức tạp hơn một chút. Bọn họ sẽ viết chữ trên người ngựa, sẽ có người mở miệng đĩa, phần thưởng cũng sẽ phong phú hơn, nhưng mấy ngày hôm trước đều rất đơn giản, giải trí là chủ yếu.
Ai cũng có thể tham gia.
Lúc Tống Du dẫn theo Tam Hoa nương nương cùng Táo Hồng Mã đến điểm xuất phát thì nơi này đã tụ tập rất nhiều người.
Trong số những người dự thi phải có đến hơn nửa là đại thiếu niên. Bọn họ đều cưỡi hoặc tỉ mỉ chọn những giống ngựa tốt, hoặc là đã làm bạn với chúng từ khi còn nhỏ, cơ hồ đều không có ngồi yên cùng bàn đạp, chỉ có dây cương. Kiểu không có yên ngựa và bàn đạp lại giống như chú ngựa đỏ thẫm mà Tam Hoa nương nương cưỡi, nhưng ngay cả dây cương cũng không có, chú ngựa đỏ thẫm ngày độc nhất vô nhị.
Ngoài Tam Hoa nương nương cũng có nhiều nữ hài tử khác. Chỉ là không có ai nhỏ tuổi như Tam Hoa nương nương. Da nàng trắng nõn non nớt, không chút phấn điêu ngọc mài.
Bởi vậy khi Tam Hoa nương nương cưỡi ngựa đỏ thẫm đi vào trong bầy ngựa, cơ hồ tất cả mọi người dự thi đều dồn ánh mắt về phía nàng.
Không chỉ người nhỏ, ngựa cũng nhỏ.
Tuy rằng đại bộ phận ở đây đều là ngựa Bắc Nguyên, cùng loại với ngựa đỏ thẫm, nhưng trong số ấy, nó vẫn là con thấp bé nhất
Người thì nhếch miệng cười, người thì bàn tán ầm ĩ.
Trong số đó còn có một người quen, chính là tên thiếu niên ngày hôm qua.
Hắn tới sớm, chiếm một vị trí ở gần phía trước.
Vừa nhìn thấy Tống Du, hắn liền cất tiếng chào hỏi Tống Du, vẻ măt tươi cười sáng lạn:
"Lại gặp được tiên sinh."
"Hữu duyên."
Tống Du cũng cười đáp lại hắn.
Thiếu niên thấy bên cạnh Tống Du không có con ngựa và tiểu nữ đồng, liền quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Các vị cũng tới đua ngựa?"
"Chơi là chính."
"Ngươi cũng muốn thắng cừu?"
"Chơi là chính thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận