Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 150: Cầu Xin

Tống Dư tiếp tục đi về phía trước, giọng nói đều đều vang lên:
"Nếu trong lòng Yến Tiên băn khoăn, như vậy tại hạ cũng xin được nhờ một chuyện..."
"Mời tiên sinh cứ nói!"
Lão Yến Tiên vội vàng hỏi, chỉ muốn được an lòng.
"Không biết Yến Tiên bay đi mấy vạn dặm, có từng thấy một loại cây ở trên mặt đất, bề ngoài của nó hẳn là lùn lùn thấp bé, trái cây nho nhỏ, ăn có vị cay nóng như có lửa đốt trong miệng."
Tống Dư quay đầu lại, chân thành nhìn về phía lão Yến Tiên:
"Nếu ngươi thấy loại cây này, vậy xin nhờ Yến Tiên nhân tiện mang một chút hạt giống về cho ta là được."
"Chỉ có... Việc này?"
"Đúng thế."
"Loại cây đó là giống cây quý hiếm gì chăng?"
"Chỉ là một loại cây thường thấy, hay dùng để làm gia vị."
"Tiên sinh muốn lão phu lấy nó về để..."
"Làm gia vị."
"Cái này..."
Lão Yến Tiên cảm thấy rất khó hiểu.
Tuy hắn không phải là kẻ giàu có, nhưng cũng đã sống ngàn năm, trong ngàn năm này, ít nhiều gì cũng có để dành được chút của cải. Lúc hắn vừa mới hóa thành hình người, cũng là một yêu tinh phong lưu, mà chim én lại thích thân thiết với người, cho nên đã kết bạn với rất nhiều danh nhân hiền sĩ. Có nhiều đồ vật, ở lúc ấy không tính là thứ gì quý giá, nhưng qua thời gian lưu truyền đến nay, cũng đã trở thành bảo bối vô giá trong lòng rất nhiều người. Hắn vốn tưởng rằng vị tiểu tiên sinh này sẽ muốn một ít đồ vật quý giá, thậm chí là một ít đồ vật mà hắn không thể lấy ra được, hoặc là nhờ hắn làm một vài chuyện khó khăn, đương nhiên dù việc đó có khó đến thế nào, thậm chí là không thể làm được thì hắn cũng sẽ dốc kiệt sức để hoàn thành.
Chẳng qua, hắn không thể ngờ được Tống Dư lại cầu xin hắn làm giúp một chuyện đơn giản như vậy.
Hắn lại nghe thấy giọng nói của người phía trước:
"Nếu Yến Tiên có thể tìm được thứ ấy, vậy đúng là đã có ân lớn với ta, Tống mỗ vô cùng cảm kích."
"..."
Trong lòng lão Yến Tiên khó hiểu không thôi, quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy vẻ mặt của vị đạo nhân trẻ tuổi tràn đầy chân thành tha thiết, không giống như đang nói dối, cũng không giống như đang tìm bừa một chuyện để an ủi mình, làm mình có thể an tâm. Dường như chuyện có thể tìm được loại cây làm gia vị ấy đúng là một chuyện cực kỳ quan trọng, còn quan trọng hơn tất cả những thứ đồ quý giá mà lão Yến Tiên nghĩ đến.
Cho dù lão Yến Tiên đã sống được ngàn năm, cũng không khỏi giật mình. Sau đó, hắn lại suy tư chuyện gì đó, cũng chậm rãi bình phục lại tinh thần.
Chẳng qua trong lòng vẫn thầm than, sống được ngàn năm thì có ích gì, yêu tinh sao có lưu ly tâm, người phàm sao hiểu ý thần tiên?
Lão Yến Tiên suy nghĩ cặn kẽ, xoay người lại, nghiêm túc chắp tay nói:
"Nếu tiên sinh đã mở miệng yêu cầu, thì lão phu nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tìm kiếm thứ ấy cho tiên sinh, cho dù chỉ hơi giống thứ đó, lão phu cũng sẽ mang về giúp cho tiên sinh."
"Đa tạ Yến Tiên, nhưng mong Yến Tiên chú tâm vào chuyện tìm kiếm lương thực, còn việc tại hạ nhờ vả chỉ cần tùy theo duyên số là được."
"Điều này là đương nhiên."
"Chuyến này không dễ dàng, có lẽ những thứ ấy đang ở ngay trên đường bay của chim én từ Đại Yến đến nơi di cư, có lẽ không có. Có lẽ nó dễ tìm, hoặc là như tìm kim đáy biển. Trời đất mênh mông, khó khăn trập trùng, đời đời con cháu của Yến Tiên phải chịu khổ rồi."
"Ta nhất định sẽ dốc tận lực vì chuyện này."
Lúc này hai người đã đi tới đỉnh núi, ngân hà phía trên đầu lộng lẫy rực rỡ.
Tống Dư đứng ở bên cạnh đình ngắm sao một lát, nói cho lão Yến Tiên biết phương pháp thu hoạch của một vài loại thực vật ở bên ngoài, cũng dặn hắn không cần phải chấp nhất, lại thuận tiện dặn dò vài câu, nhắc nhở hắn đừng nên mang động vật sống về, cùng với một ít loài thực vật nguy hiểm.
Lão Yến Tiên cũng tỏ vẻ cảm tạ không thôi.
Sau khi nói chuyện xong, hai bóng người lại quay về, không bao lâu đã đi tới nhà.
"Sắc trời đã tối rồi, thân thể của tại hạ còn đang ở trong đình xây cho Yến Tiên. Mèo con nhà ta nghịch ngợm lắm, thường xuyên lấy móng vuốt cào mặt ta, nếu ta không nhanh quay về chỉ sợ nàng sẽ lo lắng tức giận."
"Để ta tiễn tiên sinh."
Lão Yến Tiên chống gậy, đưa hắn ra đến cửa.
Đi vài bước, Tống Dư lại gặp được tên thiếu niên kia. Hắn mỉm cười chào thiếu niên:
"Đa tạ tiểu hữu."
Thiếu niên đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lão Yến Tiên thấy vậy, thầm nghiến răng hận sắt không thành thép.
Còn Tống Dư chỉ cười cười:
"Tiểu hữu không cần làm như vậy, Yến Tiên cũng không phải như thế. Phải biết đạo pháp tự nhiên, vạn vật tồn tại đều là chuyện đương nhiên, chim én vốn dĩ là loài tự do, tiểu hữu cũng nên tự do tự tại hơn chút mới đúng."
Nói xong, hắn cúi người chào hai người rồi bước ra khỏi cửa, sau đó biến mất tại chỗ.
Lúc tới là hồn rời khỏi thân thể mà đi, phải biến thành chim én vất vả bay đến, mà khi trở về là hồn về thân thể, thần hồn thân thể vốn là một, khoảng cách này chỉ cần suy nghĩ là có thể về được.
Chờ hắn đi rời, hai con chim én một già một trẻ vẫn đứng trầm tư không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận