Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 858: Kích Thước Của Người Đá

Nó chỉ đành nhìn sang hai bên, mãi đến khi nhìn thấy đàn sói của mình nấp ở bên trong rừng rậm mới có cảm giác an toàn.
Chỉ là như thế vẫn chưa đủ.
Thế là nó vừa đi vừa quan sát bốn phía, mãi tới đi ngang một nơi có rất nhiều tảng đá, nó mới âm thầm gật đầu, sau đó nó lập tức đưa hai tay lên kết ấn, phất một luồng ánh sáng về phía tảng đá.
"Mời Sơn Thần đi ra - "
"Ầm ầm..."
Những tảng đá trên mặt đất lập tức chuyển động, tập hợp lại với nhau thành một thạch đầu nhân cao bằng chừng 1 người.
Mặc dù kích thước của người đá này cũng tương tự con người, nhưng nó rất cao lớn vạm vỡ, vòng eo có khi còn ngang bằng chiều cao của nó. Cho dù là một vị tướng quân lưng hùm vai gấu, mặc áo giáp vào cũng thua xa nó.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối của thạch cự nhân đều được tập hợp từ đá, cả người chỉ e nặng hơn ngàn cân, cứng rắn hơn so với cơ thể xác thịt, không nghi ngờ gì, nếu như thứ này chạy đi, trên thế gian này chắc chắc khó ai có thể ngăn cản nổi. Chưa nói tới hai cánh tay của cự nhân này còn lớn hơn thắt lưng của người bình thường, dài tới đầu gối. Chỉ cần nó vung tay lên, cho dù là người là hổ, một khi bị đập trúng, chắc chắn đều sẽ biến thành thịt vụn.
Lúc này, tiểu nữ đồng mới thấy yên tâm hơn nhiều.
Bỗng nhiên, một loạt âm thanh từ phía xa truyền tới.
"Ào ào..."
"Gầm, gầm!"
Có tiếng đánh nhau, nhánh cây, ngọn cỏ rung chuyển, những tiếng sột soạt vang lên, cộng thêm tiếng sói tru và hổ gầm mãnh liệt.
Quả thật là con hổ ở trong núi, không biết có phải bởi vì nó muốn tấn công đạo sĩ, bị đàn sói phát hiện, nên mới đánh nhau hay không, rất nhiều sói đều tụ tập ở phía đó.
Tam Hoa nương nương thúc giục sơn thần nhanh chóng đi qua.
Âm thanh ở bên kia càng lúc càng kịch liệt.
Bên trong tiếng xào xạc, rì rào do cây cỏ chuyện động, còn xen lẫn với tiếng cành cây gãy.
Tiếng sói tru hổ gầm vang lên không dứt.
Nếu có phàm nhân ở đây, chỉ e đã bị dọa tới mức không dám nhúc nhích.
Sói thảo nguyên được triệu tập từ Hoán Lang Kỳ đều thuộc hàng trung đẳng, tuy nhiên chúng đều là những con sói trưởng thành to lớn, mỗi con sói có cơ thể không nhỏ, sức lực và móng vuốt cũng không khác gì mấy so với sói bình thường, nhưng thay vào đó, chúng lại ngoan cường hơn, hung mãnh không sợ chết, cũng không dễ dàng bị cắn chết, đã vậy số lượng lại rất nhiều, chúng quả thực không sợ hãi mãnh hổ. Ngoài ra còn có sơn thần cao bằng con người, nhanh chóng đánh lùi mãnh hổ.
Rừng sâu rậm rạp, thực ra đạo sĩ không hề nhìn thấy cuộc chiến ở bên kia.
Thế là Tam Hoa nương nương bèn leo lên trên cây, bám vào thân cây ngoảnh đầu nhìn sang, nhưng nó cũng chỉ có thể nhìn thấy vài đốm sáng trong núi rừng rậm rạp.
Ngoài ra chỉ có thể nghe thấy tiếng hổ gầm uy hiếp, sau đó biến thành tiếng gầm tức giận, còn có cả tiếng sói tru, vô cùng ầm ĩ. Không bao lâu sau, có tiếng chạy vang lên ở trong rừng, càng ngày càng xa, một lúc sau, tiếng động đó biến thành rất nhiều âm thanh tán loạn rồi quay trở lại xung quanh nhóm người, không gian lập tức trở nên yên tĩnh.
Thạch cự nhân cũng đã quay về.
Tiểu nữ đồng vẫn bám vào thân cây, tay cầm lá cờ, quay đầu lại nghiêm túc nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Nó không nói chuyện, chỉ nhìn hắn như vậy.
"..."
Đạo sĩ nhếch miệng, rất tự nhiên nói với nó.
"Bất tri bất giác, Tam Hoa nương nương đã có thể dễ dàng đánh bại được hổ."
"Sói của ta rất hung dữ!"
"Có thể nhìn ra cho dù không có sói, chỉ dựa vào Sơn Thần, Tam Hoa nương nương cũng có thể đánh lùi mãnh hổ."
"Sơn Thần của ta cũng rất hung dữ!"
"Là Tam Hoa nương nương lợi hại."
Sắc mặt tiểu nữ đồng cứng lại, hơi thở cũng ngừng lại.
Nó định nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Cuối cùng nó nhảy từ trên cây xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không thèm để ý tới điều này.
Đạo sĩ vẫn tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói.
"Nghe chim én nói, trong núi này có không ít mãnh hổ, đoạn đường tiếp theo, phiền Tam Hoa nương nương bảo vệ chúng ta."
"..."
Tiểu nữ đồng không khỏi hít sâu một hơi.
Sau đó nó nhẹ nhàng thở ra.
Một lúc lâu sau, trong lòng nó mới bình tĩnh lại.
Nó vẫn không nói gì, chỉ là vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, mắt cũng không chớp chú ý từng âm thanh ở trong rừng rậm, bắt đầu từ lúc đó, đừng nói là hổ lớn sặc sỡ, cho dù là một con rắn nhỏ cũng không thể bén mảng tới gần đạo sĩ.
Đám người một đường đi thẳng lên đỉnh núi.
Núi này quả thật là đạo trường của chúa sơn lâm, trên đường đi, số lượng mãnh hổ đã nhiều lên rõ rệt. Loại hổ vốn độc lai độc vãng, nhưng ở nơi này, chúng lại có xu hướng tập hợp với nhau.
Thỉnh thoảng lại có cả đàn hổ tới tập kích, gây rối.
May mà Tam Hoa nương nương đã có được Hoán Lang Kỳ hơn một năm, nó có thể triệu hồi ra mấy chục con sói, còn có sức để triệu ra 2 vị sơn thần. Mấy chục con sói hợp sức với sơn thần, đánh bại mấy con mãnh hổ cũng không quá khó khăn. Lần nguy hiểm nhất, một con hổ đã lao tới bên cạnh đám người, thấy cơ thể to lớn, uy nghiêm của con hổ, cảm xúc của Tam Hoa nương nương giống như lần đầu tiên chính thức nhìn thấy tượng thần ở bên trong ngôi miếu lớn, vừa ngưỡng mộ lại vừa ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận