Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 469: Cửu Vĩ Hồ

"Cửu vĩ hồ..."
Không hiểu sao đạo nhân lại nhớ tới từ này. Đúng là nữ tử đó là hồ ly, nhưng hắn không rõ nàng có phải là cữu vĩ hay không. Theo truyền thuyết, Cửu vĩ hồ là một loại thụy thú cấp cao nhất, có năng lực có thể sánh ngang với thiên tiên thần linh, cũng không biết có đúng hay không.
Đúng lúc đó, ở cầu thang vang lên một chuyển động nhẹ.
Đạo nhân quay đầu nhìn lại, thấy ở giữa cầu thang có một con mèo Tam Hoa đang thò đầu ra nhìn mình, đôi mắt nó sáng trong như hổ phách:
"Đạo sĩ, ta viết xong rồi."
"Giỏi lắm."
Trong tích tắc đạo nhân không chế những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, tập trung vào Tam Hoa Miêu, hỏi nó một câu:
"Nãy giờ vẫn luôn viết sao?"
"Ta chỉ viết một lát, thời gian còn lại Tam Hoa Miêu chơi đùa!"
Tam Hoa Miêu không chút do dự trả lời.
"Đúng là Tam Hoa Miêu tài hoa hơn người. Không cần viết quá nhiều lần, chỉ cần viết một chút thôi mà có thể viết rất hay. Tại hạ ngưỡng mộ những người có tài năng phi thường như vậy nhất trong đời."
"Ngưỡng mộ nhất!"
"Không sai."
"Trên bàn của ông có thứ gì vậy?"
"Một bức tranh."
Đạo nhân đúng lúc gọi mèo Tam Hoa đến xem:
"Tam Hoa Miêu cũng đến xem thử đi."
". . ."
Tam Hoa Miêu không trả lời mà lập tức bước xuống cầu thang, còn chưa đi đến bậc thang cuối cùng, nó đã trượt qua lan can và nhảy thẳng xuống đất, sau đó đi hai ba bước trước khi leo lên ghế dài và nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Đôi mắt nó đầy tò mò và suy tư.
"Là một bức tranh!"
"Đúng vậy, Tam Hoa Miêu cảm thấy bức tranh này thế nào?"
"Không biết."
"Nhìn kỹ lại đi."
"Hình như có chút quen mắt."
"Tam Hoa Miêu không nhớ sao? Đây là núi Trường Sơn mà chúng ta đã từng đi qua vào mùa xuân."
"Nhớ ra rồi!"
Tam Hoa Miêu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
"Vậy Tam Hoa Miêu nhìn bức tranh này xem."
Đạo nhân chỉ vào bóng lưng của một người và một con mèo trong bức tranh.
"Đây là cái gì?"
"Một người và một con mèo."
"Nhìn lại đi."
"Nhìn có vẻ giống một đạo sĩ."
"Còn gì nữa không?"
"Người này hình như đang mặc quần áo giống hệt ông."
Mèo Tam Hoa nói, không quên quay đầu nhìn đạo nhân:
"Nếu không phải quần áo hôm nay, sao ông không mặc quần áo giống nhau mỗi ngày?"
"Là lỗi của ta."
"Ừm. ..."
"Tam Hoa Miêu không nhìn ra được sao?"
"Thấy rồi!"
"Thấy cái gì?"
"Không biết..."
"Vị đạo nhân này là ta."
"A?"
Tam Hoa Miêu tức khắc sửng sốt.
"Vậy con mèo bên cạnh ông là ai?"
Trong thoáng chốc, đạo nhân bất đắc dĩ không biết làm sao, không biết nên nói nó thông minh hay ngu ngốc mới phải đây.
Có lẽ mèo và người khác nhau, suy nghĩ của chúng cũng khác nhau, ý tưởng về một số vấn đề cũng khác nhau, trí thông minh và sự ngu ngốc của chúng đương nhiên cũng khác nhau.
"Đương nhiên là Tam Hoa Miêu rồi."
"!"
Miêu Nhi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn đạo nhân không chớp mắt.
"Ngày hôm đó ta và Tam Hoa Miêu đi dạo chơi trên núi Trường Sơn, có người thấy và vẽ ra, cho nên ta và Tam Hoa Miêu đều có mặt trong bức tranh này."
Tống Du dừng lại một chút, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng ta xuất hiện trong bức tranh cùng lúc."
"Tam Hoa Miêu và ngươi?"
Miêu Nhi lại tập trung sự chú ý vào bức tranh, như thể lần này nó muốn nhìn kỹ hơn cả lần trước.
"Đúng vậy."
Đạo nhân cũng cúi đầu nhìn xuống, càng nhìn càng thích, thế là đồng thời mỉm cười hỏi:
"Vậy bây giờ Tam Hoa Miêu thấy bức tranh này thế nào?"
"Tất nhiên là xuất sắc rồi."
Tam Hoa Miêu vừa nhìn chăm chú bức tranh vừa nhỏ giọng trả lời. ...
"Người lúc nãy đến để tặng tranh cho chúng ta à?"
"Cũng gần như vậy."
"Vậy chúng ta phải đa tạ nàng."
"Tam Hoa nương nương đã nói như vậy, đương nhiên nên làm như vậy."
"Đúng thế!"
"Tam Hoa nương nương đã có thể làm chủ rồi."
"Đã có thể làm chủ rồi-"
"Đúng vậy."
"Chúng ta hãy treo bức tranh này lên trên tường!"
"Tam Hoa nương nương đã nói như vậy, đương nhiên nên làm như vậy."
"Đúng vậy."
Con mèo vẫn đứng nguyên trên bàn, cúi đầu nhìn bức tranh chăm chú.
Nói ra, bức tranh này hiển nhiên rất đẹp...
Khoan hẵn nói, càng nhìn càng thấy giống!
"Đi thôi, Tam Hoa nương nương."
"Đi đâu?"
"Đi mua móc treo."
Tam Hoa nương nương đã làm chủ, đạo sĩ nào dám trì hoãn, nhân lúc vẫn chưa tới thời điểm nóng nhất trong ngày, lúc này, hắn bèn đưa con mèo ra ngoài, đi mua móc treo.
Lúc quay về, hắn lại hỏi Tam Hoa nương nương, nó tùy tiện chỉ một vị trí, đạo sĩ bèn ấn móc treo lên trên tường gỗ một cách rất dễ dàng, sau đó hắn mới treo bức tranh lên.
Bên trong căn phòng đã treo hai bức tranh.
Bức hoành đầu tiên là một bức tranh lớn, non nước trên tranh tựa như tiên cảnh, tràn đầy linh khí, sinh động như thật.
Bức thứ hai là một bức tranh chữ treo thẳng, chỉ vẽ một góc của ngọn núi, bên trong là cảnh mùa xuân dịu dàng, đạo sĩ và con mèo dựa lưng vào nhau, tất cả đều rất tự nhiên, hài hòa, mặc dù tài nghệ của người vẽ bức tranh này không bằng bức trước, nhưng cũng là một bức tranh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận