Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 333: Việc Nên Làm

Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười hỏi hắn:: "Ngươi chưa bao giờ thấy qua chợ đêm náo nhiệt như thế này à?"
Tống Du nghe vậy liền quay đầu, nhìn qua bắt gặp ánh mắt của nàng.
Có thể thấy rõ được nàng đang đang nghĩ gì qua đôi mắt ấy.
Nghĩ đến lúc ấy, nàng cũng đã từng sợ hãi, nhưng nàng đã ở Trường Kinh được hai năm, cũng coi như là quen thuộc với Trường Kinh rồi. Khi đối diện với những người đến sau, ít nhiều cũng sẽ có cảm giác quen thuộc, thoải mái hơn. Vì thế, lúc này hắn cũng nóng lòng muốn thấy nét kinh ngạc giống như trước kia của nàng.
Tống Du liền gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Quả thực, trong đời ta chưa bao giờ thấy cảnh chợ đêm náo nhiệt như vậy."
"Haha, lúc mới đến đây ta cũng bị sợ ngây người."
Ngô nữ hiệp mỉm cười hài lòng,
"Bởi vì ở đây bán rất nhiều thứ, những thứ mà ta chưa từng thấy qua. Có những người ở nơi này trông rất kỳ lạ, trước kia chưa từng gặp qua nhiều như vậy, cũng xem như là có chút ly kì. Nhưng vấn đề chính là trên cơ thể của một vài người có mùi lạ khó chịu, giống như mùi chúng ta một tháng không tắm rửa vậy."
"Thật kỳ lạ."
"Cảm tạ Thành Hoàng lão gia đã bắt yêu diệt quỷ, nếu không có lão gia ra tay giúp sức, lệnh giới nghiêm có lẽ sẽ không được dỡ bỏ nhanh như vậy!"
"Là việc nên làm thôi."
Tống Du gật đầu và nhìn về phía xa.
Nói nơi này đèn sáng, tự nhiên kém xa đèn neon ngươig hiệu của thế hệ sau, nói nơi này náo nhiệt sôi động, nàng lẽ không thể so sánh với những khu chợ đêm nổi tiếng của thế hệ sau, nhưng cũng không phải. nghĩa là nó không đẹp Đạo sĩ vẫn thấy giá trị trong đó. Những nơi làm ta ngạc nhiên, và những nơi này không thể thấy nếu không tận mắt thấy
Nơi này đèn đuốc sáng chói. Nói nơi đây phồn hoa náo nhiệt thì cũng chưa chắc có thể so sánh với chợ đêm nổi tiếng về sau. Nhưng điều này không có nghĩa là nó không đẹp, đạo nhân có nói rằng thấy được những vùng đất đáng giá là để bản thân tự cảm thấy thán phục, mà những nơi này, phải tận mắt thấy tai nghe mới có thể cảm nhận rõ được. ...
"Đạo sĩ, hôm nay đón Tết sao?"
Mãi cho đến khi về đến nhà, Tam Hoa vẫn không có chút phản ứng gì. Nàng nhảy lên bàn, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vị đạo sĩ.
"Không phải đâu."
"Vậy tại sao mọi người không ngủ vào ban đêm?"
"Mọi người vẫn phải ngủ, đại đa số là như vậy."
Đạo sĩ kiên nhẫn trả lời:
"Chỉ là về nhà muộn mà thôi."
"Tại sao ngươi phải chạy ra đường?"
"Dật Đô buổi tối cũng có người qua lại mà."
"Đó là Dật Đô."
"Hóa ra Tam Hoa nương nương cũng biết sự khác biệt giữa Thanh Dật Đô và Trường Kinh."
Tống Du lộ ra vẻ vui mừng.
"Tam Hoa nương nương rất thông minh."
"Điều gì mà thế gian ai cũng biết thì ngươi không cần thiết phải nhắc lại."
"Những điều mà thế gian ai cũng biết."
"Đúng vậy."
"Vậy nếu những người này đi ra ngoài vào ban đêm thì chẳng phải sẽ bị Vệ binh Cấm quân bắt gặp sao?"
Tam Hoa tiếp tục hỏi.
"Trước đây, Trường Kinh bị lũ yêu ma tác oai tác quái cho nên mới không cho phép mọi người ra ngoài vào ban đêm. Hiện giờ yêu ma đã bị thu phục và tiêu diệt, mọi người có thể thoải mái ra ngoài đi lại cũng sẽ không bị Cấm quân chặn bắt."
Tống Du cũng nghiêm túc trả lời, sau đó hỏi lại:
"Tam Hoa nương nương cảm thấy con người ra ngoài đi chơi vào buổi tối thú vị hơn hay là việc con người không thể ra ngoài nhưng chỉ có mèo mới có thể ra ngoài vui chơi thú vị hơn?"
"Điều này thú vị thật."
"Đúng là rất thú vị."
"Cá tối nay ngon quá!"
"Cái nào ngon hơn, cá chín hay cá sống?"
"Đều rất ngon."
Tam Hoa dừng một chút, sau đó nhìn chằm chằm đạo sĩ hỏi:
"Không phải khi Tam Hoa ăn thịt chín sẽ càng giống người hơn không?"
"Đúng vậy."
Đạo sĩ dừng một chút, sau đó mỉm cười đáp lại:
"Nhưng Tam Hoa nương nương chỉ cần giống chính mình là được."
"Phải rồi ha..."
Vị đạo sĩ đi lên lầu, con mèo tam thể cũng theo sau.
Đạo sĩ ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng mèo tam thể cũng nhảy lên trên chiếc ghế dài rồi nhảy lên bàn rồi ngồi xuống, lúc thì nhìn chằm chằm ra ngoài, lúc thì nhìn chằm chằm vào vị đạo sĩ.
Dù trong phòng tối đen, ngồi trước cửa sổ nhưng vẫn nàng thể thấy khung cảnh bên ngoài Trường Kinh khác hẳn với lúc trước.
Đêm nay đèn sáng hơn nhiều.
Nếu lúc có thể hóa thành chim én và bay lên trời, chắc chắn sẽ có thể ngắm nhìn một Trường Kinh được bao trùm ánh sáng khắp mọi nơi.
Đạo sĩ mỉm cười.
Cuộc sống về đêm cùng khung cảnh chợ đêm vừa là một lối sống vừa là một thái độ sống.
Sự phát triển của thời đại này đương nhiên kém xa so với các thế hệ sau, kho tàng vật chất cùng tri thức của mọi người cũng kém xa các thế hệ sau, giống như ánh đèn đuốc trong thành đêm nay, cho dù mỗi nhà đều có một đôi đèn lồng. Ánh sáng đèn hội tụ lại cũng kém xa ánh đèn của thế hệ sau này. Nhưng thái độ của mọi người với cuộc sống, với cuộc đời thì lại khá giống nhau. ...
Cạch một tiếng.
Tống Du mở nắp lọ, đưa đôi đũa vào nồi nước sôi rồi cẩn thận gắp một ít bông cải ra.
Phần màu xanh của bông cải không còn màu xanh tươi nữa , màu vàng không còn là vàng tươi nữa. Lúc này bông cải đã trở nên mềm mại, ngoài ra thì cũng không có thay đổi gì nhiều. Lúc ấy ở Nam Họa, trời đã tối, Tống Du nhất thời cũng không nhận ra điều gì khác biệt nên chỉ gắp ra để ráo nước trước.
Tiện tay hắn đưa một miếng bỏ vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận