Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 380: Theo Dõi

Trên suốt đoạn đường, hắn kể cho Tống Du những chuyện liên quan tới chủ nhân nhà mình, giống như sợ bị người đi đường nghe thấy, giọng nói của hắn cũng rất nhỏ.
Chủ nhân nhà hắn là quan võ trong kinh thành, phụ trách việc phòng ngự trong kinh thành, đang tuổi tráng niên.
Có thể đảm nhiệm chức quan võ, xem ra cũng là người có võ nghệ cao cường, theo lý thuyết vị quan võ này đáng lẽ phải yêu quỷ không dám lại gần, bách tà không dám xâm nhập mới đúng, gần đây tâm trạng hắn thường xuyên bất an, lúc đi ngủ luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Đường đường là quan võ bảo vệ kinh thành, vậy mà lại lo lắng nhà mình có quỷ, cơ thể mình bị trúng tà, nói ra chỉ sợ bị người ta chê cười, nên hắn không dám mời những cao nhân nổi tiếng về, vừa hay thời gian trước hắn ngẫu nhiên nghe được ở tây thành có một vị tiên sinh trẻ tuổi mới tới Trường Kinh không lâu, người này hình như cũng có chút bản lĩnh, tiếng tăm lại không lớn, nên muốn mời tới xem sao.
Tống Du đi theo người hầu vào trong trạch viện.
Trạch viện không lớn, con đường cũng bình thường.
Sống ở Trường Kinh quả thực không dễ dàng.
Tống Du bước tới cửa viện, hắn nhìn trái nhìn phải, không quan sát được khí âm tà.
Sau đó, chủ nhân căn nhà đi ra đón hắn.
Quả nhiên là một vị quan võ cơ thể khỏe mạnh cường tráng! Mùa hạ, hắn nghỉ ngơi ở trong nhà, ăn mặc cũng rất tùy ý, y phục mỏng manh hoàn toàn không che phủ được các đường nét trên cơ thể, hơn nữa người này đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, một người tập võ như vậy, âm hồn bình thường có tới trước mặt hắn cũng chỉ sợ không thể lại gần được, còn những yêu tà bình thường, cho dù không bị hắn chém cho một kiếm, sợ cũng không dám trở thành kẻ địch với hắn.
Sự thật quả đúng là như vậy...
Tống Du híp mắt xem xét, hắn không quan sát được bất cứ điều khác thường nào trên cơ thể của chủ nhân ngôi nhà này.
Cho tới khi hắn đi vào phòng ngủ của đối phương.
Hắn nhìn thấy một bức tranh treo ở trên tường...
Người trong bức tranh mặc áo giáp ngay ngắn, cơ thể cao lớn, hắn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, sinh động như thật. Lúc nhìn đối diện, Tống Du càng cảm thấy bức tranh này rất có hồn, trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí còn cảm thấy người nọ như sắp bước từ trong tranh ra ngoài, theo đà đi tới, đâm vào người trước mặt một nhát, sau đó đóng đinh đối phương vào cánh cửa đằng sau.
Người trong bức tranh chính là vị quan võ đang đứng trước mặt. ...
"Bức tranh này..."
"Bức tranh này có vấn đề gì à?"
"Trước đây tướng quân đã tìm vị tiên sinh nào khác tới xem chưa?"
"Đã tìm một vị đạo sĩ tha phương."
Võ quan trầm trọng nói, mắt hắn nhíu lại, giống như có hơi tức giận.
"Không biết người đó nói thế nào?"
"Hắn nói ta mới từ bên ngoài tới Trường Kinh, không thích hợp với vương khí của Trường Kinh, nói ta lại là người tập võ, khí huyết sát ở trên người rất nặng, nên mới bị vương khí của Trường Kinh bài xích, nói ta thích ứng một thời gian sẽ tốt lên. Ha, lúc đó, ta vậy mà lại tin vào lời nói quỷ quái ấy của hắn, nhịn suốt mấy tháng."
Võ quan nhìn Tống Du một cái.
"Nếu như để ta gặp lại tên đạo sĩ tha phương đó, ta nhất định sẽ khiến hắn không bước ra đường nổi."
"Đó là một lời nói thoái thác gạt người rất thường gặp."
Tống Du vẫn thong dung như cũ, hắn chỉ nhìn chằm chằm bức tranh, không hề sợ hãi lời uy hiếp ẩn ý của võ quan nọ, cũng không để ý tới những lời uy hiếp này.
"Tiên sinh cảm thấy bức tranh này có vấn đề à?"
"Bức tranh này quả thật có vấn đề."
"Bức tranh này có vấn đề gì?"
Tống Du không trả lời, cũng không nhìn võ quan, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, hắn vô cùng kinh ngạc bởi sự tinh tế, sinh động của bức tranh, trông nó sống động như thật, hắn thậm chí còn nhìn thấy vài phần sinh cơ và linh vận huyền diệu ở bên trong, lúc này hắn mới hỏi.
"Không biết tướng quân có được bức tranh này từ đâu?"
"Cuối năm ngoái, ta phụng chỉ dẫn binh vào kinh, phụ trách công việc luân phiên phòng ngự trong kinh thành, trên đường ta gặp được một người đang bị một đám người trong giang hồ truy sát, hình như là bị cướp tiền. Xung quanh kinh thành, đám người trong giang hồ đó vậy mà lại ngang ngược như vậy, ta bèn hạ lệnh cho quân lính tới cứu người nọ."
Võ quan nhíu mày hồi tưởng lại.
"Sau khi ta cứu người đó xong, hắn muốn đưa tiền cho cho ta, ta không lấy. Sau đó, để báo đáp ơn cứu mạng của ta, hắn nói hắn là một họa sư, có thể vẽ cho ta một bức tranh rồi tặng cho ta, ta cảm thấy thú vị, bèn đưa hắn tới quân dịch, cho hắn ở lại một đêm, để hắn vẽ cho ta một bức tranh."
"Tướng quân cương trực công chính, tâm địa thiện lương, tại hạ bội phục."
"Bức tranh này có vấn đề gì?"
Võ quan nói xong liền xoay đầu qua, nhìn về phía bức tranh từ khi hắn có trong tay thì yêu thích không thể rời tay kia, nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Không lẽ ta cứu người nọ một mạng, hắn lại động tay động chân vào bức tranh, muốn làm hại ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận