Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 195: Cố Gắng Luyện Tập Pháp Thuật

Tống Du cúi đầu xuống bên cạnh, đối diện với mèo Tam Hoa, giọng nói dịu dàng:
"Tam Hoa nương nương rất biết nhặt củi nhóm lửa có phải không?"
"Đúng vậy!"
"Việc này giống như nhặt củi để nhóm lửa. Đạo hạnh của ngươi càng cao, ngươi bỏ càng nhiều củi vào đống lửa, thì càng dễ cháy. Đạo hạnh thấp, do củi không đủ, cũng đều không phải là củi tốt. Muốn lửa cháy lớn thì phải cần rất nhiều củi, vả lại đều củi tốt mới được, muốn củi nhiều củi tốt thì phải tu hành linh pháp, nâng cao đạo hạnh."
"Ồ!"
"Còn có ngươi đạt trình độ cao ở môn pháp thuật này, giống như ngươi chất củi như thế nào, làm sao có thể đốt lửa."
Tống Du nói,
"Nhiều củi đều giống như nhau, có loại đốt nhanh, có loại đốt chậm, có loại lửa lớn có loại lửa nhỏ, có có thể đốt sạch sẽ, có loại đốt sắp tàn, vén ra xem, quả thật bên trong còn thừa rất nhiều củi chưa cháy hết. Nếu muốn đốt hết, phải cố gắng luyện tập pháp thuật."
"Ồ!"
"Thiên thời địa lợi không cần nhiều lời, trời mưa, ở bên ngoài nhà nhóm lửa, chắc chắn sẽ khó đốt, Tam Hoa nương nương thông minh hơn người, nhất định sẽ biết."
"Biết rồi!"
"Tâm tình huyền diệu nhất, khó tu luyện nhất, nhưng cũng có lúc lại dễ dàng nhất, mỗi người đều không giống nhau nên khó nói. Ngược lại lòng tin rất đơn giản."
Tống Du nói,
"Mặc dù pháp thuật ngũ hành không chịu ảnh hưởng của lòng tin lớn như thuật độn địa, nhưng cũng có ảnh hưởng. Nếu hai người cùng đạo hạnh, trình độ pháp thuật cũng gần như nhau, nếu so tài cùng thời gian cùng địa điểm, một bên có đủ lòng tin và một bên chột dạ thấp thỏm, thì chắc chắn sẽ phân thắng bại.
"Hết chưa?"
"Nếu chỉ nói "Thuật", thì chính là những thứ này. Nhưng nếu muốn đạt tới uyên thâm, cần phải có trải nghiệm của mình đối với "Đạo" bất đồng mới được."
Tống Du cười nói,
"Vậy càng khó nói hơn cần phải chuyên tâm ngộ đạo. Tạm thời Tam Hoa nương nương không cần quan tâm nó, cứ thuận theo tự nhiên là được."
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa im lặng một lúc, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn:
"Cho nên phải làm thế nào mới được đây?"
"Chăm chỉ tu hành và luyện tập nhiều hơn."
"Tam Hoa nương nương vẫn luôn làm như vậy!"
"Tam Hoa nương nương có lòng kiên trì, có nghị lực, ta cảm thấy mặc cảm."
Tống Du xấu hổ nói.
"Vậy cần thời gian bao lâu?"
"Khó nói lắm."
"Cần thời gian bao lâu nữa?"
"Thế sự khó lường, nói ra quá phức tạp."
"Mười năm được không?"
"Có lẽ có thể."
"Vậy mỗi ngày ta lại tu hành lâu như vậy, luyện tập nhiều như vậy thì sao?"
"Vậy có lẽ phải hai mươi năm."
"Hả? Tại sao?"
"Nói thì phức tạp..."
"Ồ!"
Mèo Tam Hoa nằm sấp xuống, chăm chú nghe giảng. Tấm thảm dưới cơ thể dần dần được làm ấm. Lúc này đã là nửa đêm, trên bầu trời đầy sao. Bất tri bất giác, chỉ thấy ngọn đèn trên sườn núi ở phía xa đột nhiên tắt. Lúc ngẩng đầu lên, bầu trời đã xuất hiện vệt trắng, trong màu trắng có màu vàng, trong màu vàng có màu xanh, trên màu xanh là màu lam.
Tống Du đắp chăn chợp mắt một giấc.
Mèo Tam Hoa núp ở bên hông hắn, là nơi ấm áp nhất.
"..."
Nắng sớm từ đối diện đỉnh núi chiếu xuống, bên cạnh cây bách che chắn cho hắn, nhưng không lâu lắm, mặt trời chiếu lên cành cây, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt của hắn.
"..."
Tống Du từ từ mở mắt ra, cẩn thận ngồi dậy.
Chỉ là dù có cẩn thận đến đâu cũng không giấu được sự cảnh giác của con mèo, trừ phi nàng không muốn thức dậy. Vì thế Tống Du còn chưa rời khỏi tấm chăn, thì đầu mèo đã chui ra trước, mơ mơ màng màng xoay đầu, híp mắt, nhìn trái nhìn phải, lập tức nhìn chằm chằm Tống Du.
"Đi rồi sao?"
Mèo Tam Hoa bên cạnh hỏi, trong lòng ngầm thừa nhận hắn muốn đi, sau đó cũng từ trong chăn chui ra, ngáp dài và vươn vai một cái rồi ngồi xuống chờ hắn.
"Cũng gần giống đó."
Tống Du nói xong cũng đứng lên, mặt đối diện với núi lớn, vươn vai một cái, hoạt động gân cốt.
Tiết trời giữa mùa xuân, núi đã xanh rồi. Mặc dù bây giờ không phải là sáng sớm, nhưng ở phía xa trên sườn núi có một lớp sương trắng bao quanh, mờ nhạt mỏng manh, màu sắc nhợt nhạt, không có trắng đến nồng đậm, trắng đến chói mắt, thoạt nhìn lại chỉ cảm thấy càng nhẹ nhàng khoan khoái. Vào buổi sáng ở Thanh Sơn có màu xanh nhạt, hình ảnh trong trẻo mà sạch sẽ.
Về phần dưới chân núi đêm qua... Ở đâu có đường lớn? Ở đâu có thị trấn? Làm gì có ánh đèn nào? Chỉ là một ngọn núi hoang vu, rừng rậm bằng phẳng, và một con đường nhỏ hẹp ở giữa mà thôi.
"..."
Tống Du cười, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, lại lên đường. Tiếng chuông ngựa kêu leng keng vang vọng trên núi mây mù lượn lờ. Tống Du chống gậy trúc của mình, vòng qua một ngọn núi, Tam Hoa nương nương cũng hóa thành hình người, cầm gậy trúc nhỏ của nàng, học theo Tống Du, mỗi một bước đều phải chống xuống mặt đất.
Không biết đã đi bao xa, chỉ biết mặt trời dần dần qua đỉnh đầu, cái bóng từ bên này nghiêng sang bên kia.
Đến gần tháng ba, ánh nắng cũng càng ngày càng nóng.
Bỗng nhiên Tam Hoa nương nương lộc cộc chạy từ phía sau vượt qua Tống Du, gậy trúc trong tay giơ cao lên, chạy chưa được bao xa thì đã lệch hướng khỏi đường núi, lao qua sườn núi bên cạnh, nhìn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận