Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 83: Chợ La Mã

Hai người họ đi một vòng, cuối cùng tìm thấy một chợ La Mã.
Nghe tên là biết ý, ở nơi đây chủ yếu là giao dịch la, ngựa và lừa.
Ngay khi bước vào là mùi như mùi phân.
Có rất nhiều người kì kèo mặc cả, vừa có người luồn tay vào tay áo sờ, cũng có người nói chuyện bình thường, không ít người giang hồ cũng đến đây, muốn chọn một con vừa ý để cưỡi.
Chọn ngựa là một kĩ năng sống, ngựa tốt xứng anh hùng, nếu ai chọn ngựa tốt sẽ như hổ thêm cánh, nếu ngựa được anh hùng chọn, cũng có được lây chút vinh quang, chỉ là chiến mã ngàn dặm thì khó cầu, anh hùng cũng hiếm gặp. Nhưng nếu ngựa tốt đúng lúc gặp được anh hùng thì chính là tạo thành tích cho nhau, sau này có ai đó viết truyện ký diễn nghĩa chẳng hạn, nói không chừng cả hai được lưu danh sử sách.
Tống Du không phải là người biết xem ngựa, nhưng hắn có cách chọn của riêng mình.
Chỉ là hôm nay hắn không có ý định mua, thời điểm này mua ngựa cũng giống như mua một chiếc xe, la cũng không được rẻ lắm, cho dù một hộ giàu có cũng phải thận trọng, không thể qua loa.
"Tam Hoa nương nương nhớ theo sát ta, nơi này có rất nhiều người giang hồ, không được để người ta bắt đi."
"Ừm."
Từ lâu đôi mắt của Tam Hoa nương nương đã bị đàn ngựa lớn và la ven đường thu hút, cũng không biết nó có nghe thấy lời hắn nói hay không, Tống Du còn tưởng rằng nó không nghe thấy, con mèo nhỏ này ngay cả đi đường cũng lắc lư.
Tống Du đành phải giữ chặt chân nó.
Dật Đô là một nút giao quan trọng trong thị trường đổi trà lấy ngựa, hầu hết ngựa ở đây đều đến từ phía Tây Nam, chúng có thân hình thấp bé, không quá lời khi nói rằng chúng không lớn hơn một con lừa lớn là bao.
Nhưng trên đời này vốn không có ngựa tồi.
Mỗi loại có công dụng riêng.
Dù cho ngựa Tây Nam thường bị coi là ngựa tồi nhưng để mà nói đến đi trên đường núi thì không có con ngựa nào so được với nó.
Chỉ là ngựa rất quý, phải cho ăn thức ăn tinh, tắm rửa, chi phí chăn nuôi khá cao, giá ngựa tốt bán ra cũng cao, ưu điểm là chạy nhanh, bề ngoài ưa nhìn. Nhưng lúc đi đường dài vốn chẳng cần chạy nhanh, ưu điểm về bộc phát sức mạnh của nó gần như không có ích mấy, giá trị cũng không còn cao nữa
Trừ khi có thể mua được ngựa Bắc Nguyên.
Ngựa Bắc Nguyên sống ở cao nguyên phía Bắc, điều kiện khắc nghiệt nên cực kỳ khỏe mạnh, chịu nóng lạnh, chịu ăn thô và có sức bền dẻo dai. Nhưng mặc dù con ngựa này không được coi là cao to, sức bật cũng không quá mạnh, nhưng nó luôn là giống ngựa quân sự được sử dụng phổ biến nhất trong triều đình Đại Nghiên, và nó không quá phổ biến trên thị trường.
Con lừa thì vừa hay ngược lại.
Lừa chịu ăn thô, sức bền cao, giá trị sử dụng cũng không thấp.
Ngày nay cưỡi lừa được giới văn nhân ưa chuộng, là một việc tao nhã, cách đây mấy năm, thừa tướng đương triều từng cưỡi lừa vào triều để phô trương phẩm giá trí thức của mình, đạo sĩ cưỡi lừa cũng rất phổ biến, có tiên khí bồng bềnh.
Con la ở giữa, có được ưu điểm của cả hai loài.
Nhưng la cũng được chia làm hai loại, la lừa và la ngựa.
So sánh hai loài này, hình thể của la lừa giống lừa, sức mạnh và tập tính của nó cũng giống với lừa, chúng rắn chắc, chịu ăn thô, nhưng thấp bé hơn một chút. Hình thể la ngựa thiên về ngựa hơn, chúng cao to, thậm chí sức lực mạnh không yếu hơn ngựa, giá cả một con la ngựa tốt cũng không kém cạnh so với con ngựa. Cả hai loại đều có giá trị sử dụng hơn lừa, cũng có sức mạnh bền bỉ hơn ngựa.
Như vậy xem ra, có vẻ như con la mới là lựa chọn tốt hơn.
Thế nhưng, gần đây hình như hoàng đế có kế hoạch sử dụng quân đội với phương bắc, ngựa và la là vật tư quân sự quan trọng, nghe nói quan phủ đã mua một số lượng lớn ngựa và la trước khi nó mở ra, điều này không chỉ khiến giá cả ngựa với la ở hội miếu tăng mạnh, mà một con ngựa Tây Nam có thể tốn hơn 20 xâu tiền, hơn nữa ngựa tốt gần như đều bị chọn đi, còn lại một số con không tốt, cũng đều bị nhóm giang hồ hùng hổ tranh đoạt.
Tống Du đã chọn một vòng nhưng thật sự không tìm được một con nào ưng ý.
"Chúng ta vẫn chưa mua à?"
"Không ưng con nào cả."
"Tam Hoa nương nương đã gọi ngươi dậy sớm rồi!"
"Là lỗi của ta."
"Người khác đều đang mua..."
Tam Hoa nương nương chỉ vào một người đang dắt con la đi.
"Người kia cũng mua được rồi."
"Không vội."
Tống Du định đợi hai ngày nữa hẵng quay lại, nếu thật sự không tìm được con nào thích hợp, hắn sẽ mua một con lừa nhỏ, dắt theo lừa đi ngao du khắp thiên hạ, hắn nghĩ thôi cũng thấy hãnh diện.
Vài dòng thơ về việc cưỡi lừa đã hiện lên trong lòng hắn.
Lúc này đã sắp hoàng hôn rồi.
Sau một ngày dạo quanh hội miếu, sao họ lại không đến miếu Nhạc Vương thắp hương? Nhân lúc bây giờ trong miếu đang ít người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận