Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 283: Sắc Phong

"Thần là thần, con người là con người, thế nhưng hai chủng loại được phân chia ranh giới rõ ràng giữa những mối quan hệ dây mơ rễ má khác nhau. Có một vài chuyện của thần mà con người không được dính líu đến, tương tự như vậy, cũng có một số chuyện thuộc về con người mà thần không được phép phụ trách."
Thành Hoàng đại nhân nói xong, tựa hồ ý thức được lời mình nói như có ám chỉ gì khác, hắn sợ Tống Du suy nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích.
"Đương nhiên, tiên sư không phải là thần, cũng không phải, khụ khụ, ý của ta là, bây giờ tiên sư vẫn không được tính vào hàng ngũ tiên nhân."
"..."
Tống Du đại khái hiểu được ý tứ của hắn.
Thần có chức trách của thần, và người có chức trách của người.
Đương nhiên hiếm khi nào người bình thường xen được vào chuyện của thần, nhưng vẫn có không ít người có thể tạo thành ảnh hưởng đến thần, hơn nữa không phải vị Thành Hoàng này là người được thiên tử sắc phong trước bàn dân thiên hạ sao? Nhìn lại suốt chặng đường lịch sử, các vị thần linh bị triều đình nhân gian đổi tên vì tránh húy danh của hoàng đế, hoặc bị triều đình cách chức phế bỏ vì nhiều lý do khác nhau, thậm chí bị phàm nhân có năng lực chém giết cũng không phải con số nhỏ.
Theo tự nhiên thì thần phải quản lý mọi chuyện trên nhân gian, và một trong những mục đích chính thần được sinh ra cũng chính là để quản lý các vấn đề của con người.
Nhưng tất cả mọi thứ đều có ngoại lệ của nó. Có vài vị thần tiên tính tình ngay thẳng và bạo lực, cho dù không hoàn thành tốt chức trách của mình nhưng cũng không dễ gây rối với những người đang nắm quyền trên nhân gian. Tuy nhiên cũng có vài người có quyền thế hoặc qua lại nhiều lần, nhưng ngay cả khi họ phạm tội, các vị thần cũng không dễ dàng kiểm soát được bọn hắn.
Bản chất là kiểu mềm nắn rắn buông, quan lại bao che cho nhau.
Ví dụ cụ thể như Thành Hoàng, chức trách của hắn vốn là thủ hộ một thành tránh cho yêu quỷ làm loạn, tà ma quấy nhiễu, ngược lại nếu là chuyện giữa người phàm và người phàm thì sẽ có tam ti nha môn phụ trách, nào đến lượt hắn phụ trách.
Tống Du suy nghĩ một chút mới hỏi:
"Chẳng lẽ những yêu quỷ làm loạn ngoài kia là con người giả trang sao?"
"Sao có thể được, đương nhiên là không phải."
"Vậy là người tu hành thuật pháp sao?"
"Bọn chúng thật sự là yêu quỷ..."
"Vậy không phải chúng nằm trong phạm vi chức trách của Thành Hoàng đại nhân sao?"
"Việc này... Thật ra là..."
Thành Hoàng do dự hồi lâu, lộ ra vẻ khó xử:
"Nhưng nếu người sai khiến sau lưng những yêu quỷ này lại là kẻ quyền cao chức trọng, dính líu đến các vấn đề lớn hơn, vậy ta nên quản thế nào đây?"
"Cuộc tranh đấu quyền lực ở Trường Kinh đã đến mức phải sai khiến yêu quái hại người sao? Đây cũng là chuyện hiếm thấy trong lịch sử, không phải sao?"
"Tiểu thần không biết cụ thể mọi chuyện là thế nào, và đó cũng không phải là chuyện một tiểu thần như ta nên quản, đương nhiên tiểu thần cũng không dám quản."
"Hóa ra là vậy ư."
Tống Du cũng không khỏi lắc đầu.
Từ xưa tới nay đã có không ít các cuộc đấu tranh quyền lực. Đây không phải là những chuyện đạo nhân có thể quản được. Đừng nói đạo nhân, đến tiên nhân cũng không quản được.
Cho dù quản lý được, kiểm soát được, nhưng chỉ cần hơi quay đầu đi không nhìn họ, mọi thứ sẽ lập tức trở về nguyên dạng. Đây là bản tính khó đổi của con người.
Nhưng người hại người, và yêu quỷ hại người, sao có thể gộp lại thành một được?
Tranh quyền đoạt lợi vốn là quy tắc trò chơi của nhân gian, kèm theo máu tanh cũng là chuyện thường, nhưng thân là người quyền cao chức trọng trong nhân gian lại sai khiến yêu quỷ dị loại hành hung dân chúng, đây là tập tục có từ khi nào? Xuyên suốt chiều dài lịch sử, triều đình phân tranh cũng có các quy tắc riêng, cho dù kết quả sau cùng là bị tịch thu tài sản hay diệt tộc, nhưng có rất ít các ví dụ trực tiếp ám sát hành hung, càng nói đến sai khiến yêu quỷ.
Tống Du liên tục lắc đầu.
Nhân sự phức tạp, nhớ lại chỉ hao tâm tổn sức.
Đạo nhân chỉ nói với thần linh ở trước mặt:
"Đại nhân chỉ nên chú trọng việc diệt yêu."
"Tiên sư!"
"Làm sao?"
"Việc này liên lụy đến các vấn đề trọng đại, nếu tiểu thần tùy ý truy bắt, làm cho bọn hắn không hài lòng, vậy chẳng phải là..."
"Một vật trả về một vật."
Vẻ mặt đạo nhân vẫn rất bình tĩnh.
Nếu là vị Thành Hoàng khác có tiếng tăm có đạo đức, cũng có năng lực và sự chính trực, được vạn dân kính ngưỡng, họ sẽ không mặc kệ yêu quỷ ở trong thành gây rối chỉ vì sợ hãi dính líu đến chuyện tranh quyền đoạt vị ở nhân gian, cũng sẽ không lo lắng bị bãi bỏ chỉ vì làm những chuyện này sẽ đắc tội với người nắm quyền nhân gian . Nhưng vị Thành Hoàng này lại không như thế, hắn vốn không nên ngồi ở vị trí này, nếu hắn muốn sinh tồn, muốn bất hủ thì nên nghĩ biện pháp khác.
Có thể hiểu được, nhưng cũng phải biết, đây vốn là chuyện không đúng mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận