Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 287: Lão Gia Miếu Thành Hoàng

Nhìn nét mặt bộc lộ ra ngoài của bọn họ, đoán chừng vừa sợ bị yêu quái sát hại, vừa muốn bản thân sống ở đoạn đường mà yêu quái chạy trốn đêm qua, nhân lúc đó mở cửa sổ xem chuyện gì xảy ra, e rằng còn muốn biến thân thành tuyệt thế cao nhân, dễ dàng khuất phục được yêu quái, vang danh khắp thiên hạ, người người ngưỡng mộ.
"Có điều cũng không sao, tuy rằng không thể bắt được hoặc giết nó ngay tại chỗ thì ít ra cũng có thể tìm được tung tích của nó, tìm kiếm nhiều ngày như vậy cũng không hẳn là uổng phí."
"Chỉ là không biết đến bao giờ lệnh cấm mới được dỡ bỏ!"
"Đúng vậy... đúng vậy..."
"Cấm đi lại ban đêm rất bất tiện."
Sau đó lại bắt đầu trò chuyện về một cô nương ở thanh lâu nào đó.
Tống Du thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp trà.
Những người kia trò chuyện một hồi về các cô nương, về giá cả hương liệu cùng tơ lụa, lại quay về những chuyện vặt vãnh trong thành.
"Ta còn nghe nói một chuyện nữa."
"Chuyện gì vậy?"
"Cũng là về cái vị lão gia của miếu Thành Hoàng kia."
"Như thế nào?"
"Chắc hẳn các ngươi vẫn còn nhớ, người coi miếu của Thành Hoàng trước đây lòng tham không đáy, chỉ cho phép mọi người mua hương từ hắn ta, không cho phép ai được tự mình mang hương vào, hai ngày trước ta nghe nói miếu đã đổi người trông coi, những lão già nào mà nói rằng ở miếu Thành Hoàng không mua hương tại đấy thì sẽ không được đi lên đều đã biến mất, không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Sợ là Thành Hoàng lão gia đã mở mắt!"
"Hơn một nửa là..."
Sau đó lại uống trà tán gẫu, cực kỳ thoả mãn.
Nghe qua cũng có thể đoán được bọn họ tình cảm thâm hậu, thoải mái giao du.
Tống Du quay đầu nhìn ra ngoài, ánh nắng bên ngoài chói chang khiến người ta không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Trên đường có một đoàn kiệu xe lớn đang chậm rãi đi qua, trên đó có rất nhiều người ngồi. Có một vài xe ngựa nhỏ, phía trên là trống nhỏ, cứ đi được một dặm là lại đánh trống. Ngoài ra còn có rất nhiều tùy tùng mang theo hộp đựng thức ăn hoặc bát cơm chạy chậm theo bên cạnh.
Làm cho mọi người trong trạng thái ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà ở trong thành này có thể ngồi trên xe ngựa, có thể trên xe đánh trống, có thể thuê ngựa, lại còn có người cơm bưng nước rót đưa tới tận cửa, nếu có chút tiền dư dả thực sự có thể thoái mái giống như những người bên cạnh, lúc rảnh rỗi thì đi gặp gỡ vài người bạn, tìm một nơi không gian thoáng đãng, ngồi uống trà đàm đạo, vừa đón nhận ánh nắng, vừa đón nhận tình cảm bằng hữu.
Nếu không có...
Vậy thì là do mấy người này tự mang lại cảm giác tự do tự tại cho mình.
Cuối cùng, người thuyết thư cũng tới.
Người này dáng vẻ hơi béo, nở một nụ cười vui vẻ, mở đầu nói:
"Hai ngày nay nghe được một vài câu chuyện, để ta giảng giải cho các vị đây nghe."
Đây chính là sự khác biệt giữa người thuyết thư trong quán trà và người thuyết thử ở Câu Lan. Người thuyết thư ở đây bàn luận về những câu chuyện rời rạc, mọi người đến đây chủ yếu uống trà, trò chuyện hay gặp gỡ bạn bè. Người thuyết thư nói chuẩn xác về những chuyện xảy ra gần đây nhưng có điều đó cũng chỉ là khả năng nắm bắt tin tức nhanh nhẹn, mà người đến Câu Lan mới thực sự là đi nghe thuyết, phần lớn những câu chuyện người thuyết thư kể đều là thể loại diễn nghĩa(*) dài, cũng có thể kiểm tra được khả năng kể chuyện của họ.
(*) diễn nghĩa: dựa theo sử hoặc truyền thuyết, viết thành tiểu thuyết theo thể chương hồi (một hình thức tiểu thuyết lịch sử cổ của Trung Quốc)
(*) diễn nghĩa: dựa theo sử hoặc truyền thuyết, viết thành tiểu thuyết theo thể chương hồi (một hình thức tiểu thuyết lịch sử cổ của Trung Quốc)
Người thuyết thư vừa cất tiếng nói, âm thanh phía dưới cũng dần trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đều nhìn về phía người mập mạp này.
Chỉ thấy người đó vỗ vỗ quạt giấy, cười nói:
"Chuyện thứ nhất chính là, nghe nói tướng quân Trần Tử Nghị đã được triệu hồi về kinh, có lẽ qua chút thời gian nữa liền về đến kinh thành. Về phần tin tức này tất nhiên là từ phủ tướng quân Trần Tử Nghị truyền ra, chính miệng phụ mẫu của tướng quân Trần Tử Nghị nói."
"Sao đột nhiên lại triệu hồi tướng quân Trần hồi kinh?"
"Cái này thì không biết."
Đại Yến từ trước đến nay luôn mở cửa chào đón, việc mọi người thảo luận chuyện quốc sự là điều bình thường, nhưng là một người thuyết thư, dựa vào nghề này để kiếm sống, đương nhiên khác với chuyện phiếm của thường dân, không dám nói bừa.
Ngược lại, những người phía dưới bàn tán xôn xao.
Có người nói thiên tử lại có ý định dụng binh ở phương Bắc, có người nói tướng quân Trần Tử Nghị có thể lại được thăng công tiến chức, có người nói mấy năm trước Trần Tử Nghị trong trận chiến Lan Thủy đã góp công lao quá lớn, sau này thường xuyên giành chiến thắng khi cùng người Tắc Bắc đối đầu, hai năm trước còn dẹp yên cuộc nổi dậy của thổ dân phía Nam, công lao rất lớn, người người tôn trọng, sợ là sẽ bị chèn ép.
Tống Du nghe mấy lời này như đang nghe kể lịch sử.
Nhưng lịch sử này lại ở ngay bên cạnh.
Đột nhiên có một con mèo nhảy ra trước mặt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận