Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 949: Ta Phải Lên Đường!

Xà Tiên không nói gì, chỉ là suy nghĩ một chút, mới đáp lại:
"Ta nhớ Phục Long Quan có mấy môn pháp thuật, có thể làm có thể trở nên cao lớn hơn."
"Đạo sĩ cũng nói với ta như vậy!"
"Vậy ngươi còn lo lắng gì nữa?"
"Tam Hoa..."
Tam Hoa còn chưa nói câu nào, liền từ bên ngoài truyền đến tiếng la của đạo sĩ:
"Đi thôi."
Tam Hoa nhất thời đem lời còn chưa nói xong nuốt xuống, nhanh chóng đứng lên, quay đầu nói với Xà Tiên.
"Ta phải lên đường!"
"Nói sau đi."
"Nói sau?"
"Tùy duyên vậy."
"Đi thôi!"
Tam Hoa lắc lắc đầu, cất bước đi về phía trước.
Từ nơi này đi ra ngoài cửa, mỗi một bước đều cách lò sưởi ấm áp xa hơn một chút, cái lạnh càng bủa vây. Chờ chui ra khỏi cửa gỗ, bên ngoài đã là băng tuyết ngập trời, gió lạnh thổi lại, Tam Hoa không khỏi rùng mình một cái, lập tức ngửa đầu, bắt gặp đạo sĩ đi cùng ngựa đỏ thẫm ở phía trước. Nàng lại ngẩng đầu nhìn chim én trên trời, nhất thời cất bước, nhanh chóng chạy về phía trước.
Chờ khi chạy đến bên cạnh đạo sĩ, nàng mới thả chậm bước chân, chậm rãi đi theo sau lưng hắn, từng bước đu nặng nhọc trong tuyết, mỗi đi một bước để lại những vết chân nhỏ in trên mặt tuyết.
Xà Tiên ở trong phòng nhìn bọn họ đang đi xa dần.
Bỗng nhiên lão lộ ra một nụ cười, phảng phất trong lòng cũng có thể cảm thấy được vài phần tốt đẹp. Có lẽ sở dĩ người lớn tuổi thích cùng trẻ con nói chuyện phiếm, chính là muốn từ trong cuộc nói chuyện có thể tìm lại được sự đơn thuần, dùng để chữa lành một chút những đau khổ trong cuộc đời mình. ...
Trên núi lúc này gió tuyết đầy trời.
"May sao có ngươi ở đây."
Tống Du vỗ cổ con ngựa bên cạnh, vừa đi vừa nói với nó:
"Thái thần y phỏng chừng có chút gia sản muốn mang tới, không có ngươi, chỉ dựa vào con lừa kia, một chuyến sợ là vận chuyển không được."
"Phù..."
Con ngựa ngẩng đầu lên khịt mũi.
Tam Hoa nghiêm túc cất bước, đi lại trong tuyết, mỗi một bước đều vô cùng ưu sầu, nhưng cũng theo sát đạo sĩ.
Tống Du thấy vậy không khỏi nói:
"Ta nói chúng ta đi đón Thái thần y, nếu thuận lợi, buổi chiều có thể trở về. Cho dù Thái thần y bên kia cũng cần nhiều thời gian thu thập, nhiều nhất cũng chỉ đến ngày mai, bên ngoài lại đang có gió to tuyết lớn, Tam Hoa nương nương đi đường rất mệt mỏi, hơn nữa chân lạnh cóng, nói Tam Hoa nương nương nên ở đây chờ đợi, Tam Hoa nương nương cũng không chịu."
"Tam Hoa nương nương không sợ mệt, cũng không sợ lạnh!"
"Vậy à..."
"Đúng vậy!"
Mèo con không chút do dự, vừa đi vừa ngửa đầu nhìn hắn.
Mỗi một bước chân đều bị tuyết vùi tới quá nửa.
Chỉ là đi tới đi lui, bỗng nhiên cảm thấy con ngựa phía trước ngừng lại, đang lúc Tam Hoa nương nương cũng dừng lại, ngẩng đầu lên định nhìn xem chuyện gì xảy ra, liền thấy một chút động tĩnh, con ngựa nằm úp sấp xuống.
Một lát sau, Tam Hoa đã ghé vào trên lưng ngựa, vừa đi vừa nói chuyện với đạo sĩ, nói chuyện nàng vừa ở trong phòng nói chuyện với Xà Tiên.
Đến khoảng giữa trưa.
Tống Du lần nữa gõ cửa phòng Thái thần y, dưới ánh mắt chăm chú của ba thầy trò, nói với bọn họ:
"Ta đã nói với Xà Tiên, Xà Tiên lão gia cảm động và ghi nhớ phẩm đức của thần y, cũng cảm thấy y kinh ra đời là chuyện tốt tạo phúc cho vạn dân thiên hạ. Lão đồng ý rằng nếu thần y muốn viết xong y thư, sẽ tặng thần y bức họa câu cá của lão, cầu bình an cho thần y."
"Chuyện này... chuyện này có nghĩa là..."
Thần y mở to hai mắt, xem ra Xà Tiên cũng đồng cảm được sự mất mát y kinh của lão.
"Chỉ cần thần y nguyện ý viết xong y kinh, cứ việc mang tới là được, y kinh ở chỗ Xà Tiên, có thể an tâm."
Tống Du dừng một chút.
"Chỉ là có một chút việc."
"Mời tiên sinh nói."
"Xà Tiên nói lão dù sao cũng là rắn, trong y dược thường dùng rắn làm thuốc, với phương pháp lột da hoặc lấy mật, việc lấy mật rắn này kỳ thực có phần mạo hiểm. Vậy nên hi vọng thần y viết đến phần này cần viết cẩn thận về thời điểm, cách dùng một chút."
Tống Du nhìn về phía Thái thần y.
"Không biết ý thần y như thế nào?"
"Xà Tiên nói rất đúng, mật rắn làm thuốc quả thật có vài phần mạo hiểm, dễ dàng khiến người ta bị trùng tà xâm phạm, lão hủ vẫn luôn nghiên cứu phương pháp thay thế nó. Huống chi chuyện này cũng không cần Xà Tiên nói, sau khi Bắc Khâm Sơn được Xà Tiên che chở, lão hủ cũng rất ít lấy mật rắn làm thuốc."
"Được như vậy là tốt nhất."
"Giờ cũng là giờ cơm trưa, bọn ta vừa làm xong cơm, mời tiên sinh ăn cơm rồi hãy đi, cũng cho lão hủ cùng đồ đệ thu dọn một chút đồ đạc."
"Không vội."
Tống Du cười nói với bọn họ:
"Tại hạ cũng không vội xuống núi, thần y có thể bình tĩnh thu thập. Đợi đến nhà tranh bên hồ, để đảm bảo, cũng mời hai vị cao đồ thần y đem nửa bộ y kinh còn sót lại sao chép lại một lần, vẫn là chia làm hai phần, một phần ở lại trong nhà tranh, thứ nhất có thể để Xà Tiên hỗ trợ cất giữ, thứ hai có thể cung cấp cho thần y sau này tiếp tục viết nửa bộ tham khảo tìm đọc, một phần do ta mang đi, xem các thần tiên có can đảm tới chỗ ta làm phiền hay không."
"Sao chép cũng phải mất nhiều ngày, cho dù hai người tách ra sao chép, không quản ngày đêm, ít nhất cũng phải mất mười ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận