Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 511: Bài Thơ

Nói xong, hắn không nhịn được lại đứng lên hành lễ lần nữa:
"May mắn biết bao, may mắn biết bao!"
Đám thị vệ phía sau cũng đứng lên hành lễ.
"Mấy ngày trước đang lúc tại hạ uống trà trong quán trà, tình cờ sao nghe thấy một số học trò bàn luận về bài viết của Thôi công."
Tống Du cười rồi nói:
"Có học giả sao chép lại rồi bày bán trên phố. Tại hạ cũng mua một cuốn về đọc. Có lẽ áng văn chương này của Thông công thật sự là tuyệt tác được lưu truyền nghìn đời."
"Chẳng qua là mượn nhờ tiên khí từ tiên sư..."
Lúc này thực sự không có việc gì làm nên Tống Du pha trà cho hắn, sau đó hai người cùng ôn lại chuyện cũ và trò chuyện đôi câu.
Thôi Nam Khê kể về tình hình hiện tại của huyện Thạch Túc sau khi hắn rời khỏi núi Vân Đỉnh và trở về kinh thành, cũng như tin đồn núi Vân Đỉnh thật sự có thần tiên đã ảnh hưởng ra sao đến Bình Châu. Hắn còn nói mình đang biên soạn một tác phẩm kinh điển vĩ đại cùng với những học giả uyên bác chuyên biên soạn đại điển khác, đôi khi hắn còn hỏi Tống Du một số kiến ​thức liên quan đến huyền môn và chuyện tu hành, như thể muốn đề cập đến những điều này trong kinh điển.
Đương nhiên cuộc thảo luận lần này khiến ai nấy đều vui sướng. ...
Mãi đến buổi chiều, Tống Du mới tiễn hắn ra về. Trong lúc đó Tam Hoa Miêu nhà hắn đã bắt đầu học tập trên lầu rồi.
Tống Du chậm rãi bước lên lầu, nhưng cầu thang vẫn vang lên từng tiếng kêu cọt kẹt.
Cùng lúc đó bé gái đang ngồi trước bàn đọc sách mà hắn thường ngồi, hai cái chân đung đưa qua lại với tốc độ rất nhanh, điều kỳ lạ là phần thân trên của bé gái thẳng đứng nghiêm chỉnh, độ tương phản giữa hai nửa rất lớn.
Trên bàn có mấy mảnh giấy viết chữ, còn có một khay cát, bé gái cầm một cành liễu cẩn thận chép lại chữ trên giấy. Lúc này, phía trên mặt giấy chỉ có một chữ mèo.
"Miêu Nhi..."
Trong khi chép lại cũng không quên thì thầm đọc lại bài thơ.
Viết xong một lần phải dừng lại, nhìn thật kỹ chữ trên giấy, rồi liếc mắt nhìn lại chữ mình viết trên bàn cát, xem đi xem lại nhiều lần, mỗi lần đều phải nhìn chăm chú thật lâu rồi so sánh một cách cẩn thận. Sau đó mới dùng một thanh tre san phẳng lớp cát trên bàn cát gỗ hình vuông rồi viết lại càng cẩn thận hơn, cố gắng sao chép chính xác từng chút một.
Tiếng bước chân của Tống Du dừng lại phía sau lưng nó.
Lỗ tai bé gái giật giật nhưng nó cố tình lờ đi.
Đạo nhân cảm thấy bức tranh này rất đẹp, không thua kém gì phong cảnh trên núi Vân Đỉnh, cũng không thua kém khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống cung điện và trào lưu của thời đại này là bao, không nhịn được đứng sau lưng bé gái lặng lẽ quan sát.
Bé gái tập viết nhiều lần, sau đó đổi sang một mảnh giấy khác.
"Con chó..."
"Con ngựa..."
Bé gái vẫn viết đi viết lại như những lần trước, như không để ý đến thời gian đang trôi qua. Thậm chí đến đạo nhân cũng không nhận ra.
"Con gà..."
Tim đạo nhân như ngừng đập. Lúc này bé gái dường như nhận ra điều gì đó không ổn với hắn, quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu trước khi tiếp tục con đường học tập lớn lao của mình. Nhưng sau khi học được một thời gian, nó nhận ra rằng mình đã hoàn thành chỉ tiêu học tập được lên kế hoạch mỗi ngày. Vì thế nó giả vờ như vô tình, giương hai bàn tay nhỏ nhắn ra sau đó duỗi người một cái, đồng thời ngửa người ra sau, ngẩng cao đầu nhìn về phía sau, liếc nhìn vị đạo nhân phía sau lưng từ góc độ này, ngay sau đó đặt cành liễu xuống. Lúc đứng dậy khỏi băng ghế, cũng không quên nói với hắn một câu -
"Hôm nay Tam Hoa Miêu chỉ học bấy nhiêu thôi."
"..."
Tống Du mỉm cười đối mắt với nó.
"Hô..."
Một làn khói xanh cuốn ngang, bé gái biến lại thành một con mèo, đứng trên mặt đất lại duỗi người, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía đạo nhân:
"Khi nào thì ngươi dạy Tam Hoa Miêu loại pháp thuật đó?"
"Tam Hoa Miêu vừa mới học xong, nên nghỉ ngơi một lát đi."
"Tam Hoa Miêu không mệt."
"Nhưng ta muốn nghỉ ngơi một lát đã."
"Đạo nhân cũng không mệt."
"Vậy được rồi."
Nụ cười của Tống Du có chút bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác nên đành ngồi xuống trên chiếc giường bên cạnh, nói:
"Loại pháp thuật này không khó, rất nhiều đạo sĩ đạo quan và kẻ chuyên lừa bịp trong giang hồ đều biết."
"!"
Tam Hoa Miêu lập tức ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nhìn hắn.
"Tam Hoa Miêu còn nhớ không? Tối hôm qua chúng ta đi dạo lễ hội đèn lồng, có một kẻ giang hồ chuyên lừa đảo bán trâm cài tóc đèn lồng cung điện."
"Không nhớ."
"Vật đó dài khoảng chừng này, có một đầu nhọn, và một đầu còn lại có treo một ngọn đèn lồng nhỏ nối với nhau bằng một sợi dây thép."
Tống Du khoa tay múa chân để mô tả đại khái chiều dài của chiếc trâm cài không lớn hơn một bàn tay hắn là bao.
"Nữ tử lớn tuổi dùng nó để cắm lên tóc của mình, khi ta đưa nó Tam Hoa Miêu xem một lúc, Tam Hoa Miêu còn hỏi ta tại sao phải đâm thứ này lên tóc. ."
"Ta nhớ ra rồi."
Sợi đơn là trâm cài tóc, sợi đôi là kẹp tóc, khi đi lại thì nó có thể cử động theo từng bước chân thì gọi là trâm cài tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận