Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 647: Giang Hồ Hảo Hán

Thứ nhất là do phong tục tập quán, thứ hai là do luật pháp triều đình.
Ngày nay phương Bắc đang loạn thế, Quy Quận người chết vô số, nhưng mà cũng là ôn dịch, mà không phải binh tai. Trên đường Tống Du đi tới đây, chỉ thấy toàn hài cốt ở khu Bắc Phong Quan Hạ, ngoài ra khắp nơi cũng không thấy có thi hài.
Ngược lại, vào thời điểm này, con người sau khi chết phải được chôn cất càng sớm càng tốt.
Ngay cả những gia đình nghèo khổ trước đây không mua nổi quan tài không thể chôn cất được, lúc này cũng có quan phủ bỏ vốn hỗ trợ hạ táng, so với trước kia mà nói rất khó có thể nhìn thấy thi thể ngoài đường.
Muốn lấy được thi thể thì chỉ còn cách mở quan tài.
Những chuyện như thế này, cho dù là thần y vang danh thiên hạ cũng không dám làm một cách trắng trợn được.
Hóa ra thứ mà vị thần y này muốn chính là thi thể người chết.
"..."
Thái thần y nhất thời không trả lời.
Tống Du nhận ra ánh mắt của Thái thần y, cũng phần nào biết được băn khoăn của lão.
Bất luận là người chết ở dưới suối vàng biết được cũng là chuyện tốt, phong thủy hậu nhân trên dương gian tương quan thì coi như thôi đi, đều là thuyết pháp của huyền học, bản thân hắn là đạo sĩ, mặc đạo bào, theo lý hắn nên tin những thứ như vậy.
Vì vậy, Tống Du khẽ mỉm cười với Thái thần y như để cho lão thoải mái một chút, rồi mới lên tiếng:
"Chuyện thần y làm cũng không phải là chuyện ác, cần gì lo lắng? Thời thế thay đổi, làm chuyện phi thường, huống chi thần y không hề đào mộ mở quan tài, cũng không có tự tiện lấy thi thể, cũng đều xuất phát từ sự tự nguyện của hai vị giang hồ hảo hán kia."
"Không sai."
"Hai vị ấy nên để lại tên tuổi của mình."
"Hai vị ấy đều là đệ tử của Trường Thương Môn ở phương bắc, một người tên Miêu Uyển, một người tên Hỗ Nguyên."
Thái thần y thở dài:
"Tất cả là nhờ bọn họ."
Tống Du nhìn thần sắc của Thái thần y một chút.
Có thể nghiên cứu ra được phương pháp trị liệu trong thời gian ngắn như vậy, đa phần công lao không chỉ là của hai cỗ thi thể này, rất có khả năng lúc hai người này khi còn sống đã giúp lão ta trộm các thi thể khác, chỉ có điều lão không muốn nhắc đến."
Tống Du cũng không cần hỏi nhiều, chỉ nói tiếp:
"Phần việc tiếp theo cứ để tại hạ xử lý, thần y cứ việc nghiên cứu chứng bệnh là được, ngoại trừ việc đó ra, tất cả những chuyện còn lại, tại hạ sẽ xử lý thỏa đáng."
"Tiên sinh muốn..."
Tống Du rất bình tĩnh nói với bọn họ.
"Quy Quận người chết vô số, âm hồn dã quỷ cũng có không ít, thần y trên đường đi tới có lẽ không nhìn thấy, nhưng tại hạ là một đạo sĩ, trên đường đi tới đây đã nhìn thấy không ít. Tại hạ lại biết phương pháp dùng cỏ cây làm hình nhân, chỉ cần bọn họ đồng ý, lúc đó chúng ta có thể lấy thi thể, sau đó dùng hình nhân hạ táng, làm như vậy có thể đảm bảo được vấn đề về phong thủy.
"Nhưng liệu có đồng ý không?"
"Sẽ đồng ý thôi."
Ngược lại Tống Du lại rất có lòng tin.
Kỳ thật chuyện như này, có đôi khi chính mình cảm thấy không sao cả, không muốn nhìn thấy cảnh thi thể của người thân trong gia đình bị phá hủy. Hết người này lại đến người khác ra đi, người chết cũng không còn cơ hội nói chuyện, người còn sống làm sao dám cam lòng thay người chết đưa ra quyết định như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng đã tiếp xúc với loài quỷ nhiều lần, cũng biết được, kỳ thật rất nhiều lo lắng của con người đối với sau khi chết đều đến từ những điều không biết, một khi thật sự thành quỷ, những lo lắng ấy giảm đi phân nửa.
"Kính xin Thần y yên tâm, tại hạ và lão làm hết lễ tiết, liền không thẹn với lương tâm, nếu còn có nhân quả của tội ác khác, liền do người tiếp theo gánh vác."
Những lời này của đạo sĩ có chút lạnh nhạt nhưng lại đầy sự tự tin như lúc trước:
"Tại hạ chỉ thỉnh thần y an tâm nghiên cứu kế sách trị bệnh, nếu có thể cứu bách tính Quy Quận, liền công đức vô lượng."
"..."
Thái thần y lúc này mới biết được vị tiên sinh trẻ tuổi này không hề nói dối, trong lòng vô cùng cảm kích, vội vàng khom người hành lễ: "Vậy làm phiền tiên sinh!"
"Xin góp chút công sức."
Mỗi người đều có sở trường riêng, đương nhiên khó tránh khỏi những thiếu sót.
Không ai có thể toàn năng trong mọi việc.
Tống Du là đạo sĩ, không phải bác sĩ, những chuyện như vậy nằm trong khả năng của hắn, ngược lại hắn lại không am hiểu giải quyết dịch bệnh. Cho nên hắn chỉ có thể làm những việc trong khả năng mà thôi.
Sau đó hắn đi theo thần y, tiếp tục hành tẩu về phía Quy Quận.
Hoàng hôn, sau căn nhà phía trước thôn, người quỷ khó phân, thường có quỷ mới đứng trước mộ xuất thần, không biết là đang nhớ nhung bạn cũ, hay là đang hồi tưởng nhân sinh, là ở bất xá nhân gian, hay là thấp thỏm âm phủ. Nhưng lúc này trên thực tế bọn họ đã rời khỏi thế gian này, phàm nhân rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, không nghe thấy thanh âm của bọn họ, cho dù vài ngày sau không tiêu tán, muốn lưu lại thì cũng chỉ có cô độc tịch mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận