Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 667: Man Lực

"Nhớ cũng tương tự như vậy."
"Đó chính là vì Tam Hoa nương nương đã gặp qua là không quên được."
"Đã gặp qua là không quên được..."
"Phải rồi."
Tống Du lại liếc nhìn kiếm khách trước mặt.
Kiếm khách cũng khoanh chân ngồi, không nhúc nhích, trầm mặc không nói, thường lộ vẻ suy tư.
Tống Du biết, hắn đang suy tư kiếm đạo của hắn.
Luyện võ loại chuyện này, đối với cá nhân mà nói, đa số đều là dựa vào kinh niên suốt tháng luyện tập, thiên phú ngộ tính phần lớn là định tử, chính mình có thể lựa chọn, chỉ có luyện cùng không luyện.
Kiếm thuật chính là như thế, luyện thì tiến, không luyện thì phế.
Nếu là kiếm đạo, nửa đoạn đầu cũng dựa vào luyện tập, vung kiếm ngàn ngàn vạn vạn lần, kiếm đạo thuộc về mình tự nhiên hiện ra. Đến cao thâm liền muốn tìm hiểu. Mà như hắn vậy đến lấy võ nhập đạo biên giới, có thể hay không phá cái kia một tầng bích chướng liền xem mình có thể hay không ngộ ra đại đạo, thiên nhân tương thông.
Điều này chắc chắn là cực kỳ khó khăn.
Đêm nay là một đêm dài, rất thích hợp để suy nghĩ.
Ánh mắt đạo sĩ nhìn chằm chằm phía trước, vừa nhìn đống lửa, lại nhìn Tam Hoa nương nương, trên gương mặt luôn lộ vẻ suy tư.
Tiên thiên thần linh của một phương địa giới, dựa vào thiên địa, vốn khó trừ, đại yêu Tuyết Nguyên này lại có thần thông bảo vệ tính mạng, quả thực trời sinh khó vong, nếu Lôi bộ chính thần cộng thêm Đấu bộ linh quan hợp lực cũng không thể tiêu diệt, Tống Du cho dù xuống núi năm năm đạo hạnh tăng trưởng nhanh chóng, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng man lực tiêu diệt.
Lôi bộ Chu Lôi Công, đã có chủ quan chi lực.
Đấu bộ Kim Linh Quan, thiên địa ít có địch thủ.
"..."
Vẫn là mèo con vô lo vô nghĩ.
Tam Hoa nương nương không hề hay biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, trong chốc lát hóa thành nữ đồng, nhặt thẻ trúc lên, ở trên mặt đất viết thơ luyện chữ, trong chốc lát lại biến trở về mèo con, chạy đến cửa nhìn thần quang lóng lánh trong gió tuyết, trong chốc lát lại chạy về cùng đạo sĩ nhỏ giọng nói chuyện, trong chốc lát chạy tới nhìn kiếm khách dùng tay tạo ra những cái bóng không giống nhau trên tường miếu thờ, chơi đùa không bởi vì gió tuyết mà bớt vui, cũng không vì chuyện của đại yêu gần trong gang tấc ảnh hưởng.
Tống Du cũng từ từ nhắm mắt lại.
Năm mới đến từ lúc nào bọn họ cũng không hay.
Mở mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau. ...
Năm Minh Đức thứ sáu, mùng một tháng giêng.
Gió lạnh gào thét, tuyết lớn đầy trời.
Tống Du đứng ở cửa đền thờ, nhìn chằm chằm về phía bắc.
"Thưa tiên sinh..."
Phía sau truyền đến giọng nói của kiếm khách, hỏi:
"Tiên sinh có muốn ta cùng đi với tiên sinh không?"
Tống Du xoay người nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Dường như Tống Du biết được suy nghĩ của hắn.
Cả chặng đường vừa rồi kiếm khách đều đã nghe được câu chuyện về Tuyết Nguyên và đại yêu ma ở đó. Hôm qua, lại nghe được từ chính miệng của vị thần linh, đương nhiên hắn biết được bản lĩnh của hắn đến đâu, sợ rằng hắn đi theo không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn gây nguy hại đến Tống Du.
Nhưng quả thật hắn cũng không cần thiết phải đi theo.
"Không cần nữa."
"Vâng."
"Nơi này đã là biên giới Hòa Châu rồi chăng?"
"Phải rồi."
"Ngày đó khi còn ở ngoài thành Trường Kinh, ta với ngươi đã nói rõ ràng rồi, ngươi chỉ cần đưa ta đến Hòa Châu, ta cũng không nghĩ tới chuyện có thể đi khắp Hòa Châu, lại còn bị trì hoãn gần một năm. Ta vẫn nhớ rõ ngươi còn muốn đi Quang Châu tìm người thân, hiện giờ xem ra sợ là ngươi phải đi một đoạn đường dài mới tới nơi được."
"Vừa lúc tại hạ muốn xem xem còn thiếu sót loại yêu nào hay có yêu tà nào mới xuất hiện hay không?"
Kiếm khách trầm giọng nói.
"Nếu nơi đây đã là biên giới Hòa Châu, cũng chỉ Tuyết nguyên, lại đưa về phía trước, liền đưa đến Ngôn Châu, thực sự là không cần thiết."
Tống Du dừng một chút, lại nói tiếp:
"Không biết ngươi lại định khi nào đi Quang Châu đây?"
"Thư mỗ ở đây chờ tiên sinh quay trở về!"
"Như vậy vừa đúng lúc."
Tống Du cúi đầu nhìn Tam Hoa Miêu đang chải lông bên chân:
"Phiền ngươi ở đây với Tam Hoa nương nương, chăm sóc ngựa giúp ta."
"?"
Động tác liếm lông của Tam Hoa nhất thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đến lúc đó chắc chắn có yêu ma trốn ra ngoài."
Tống Du cúi đầu nhìn Tam Hoa.
"Ta ở bên trong trừ yêu, xin hai vị cảnh giác bên ngoài, chớ để yêu tà đả thương ngựa."
"?"
Tam Hoa lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, một lát sau, mới mở miệng hỏi: "Khi nào thì ngươi quay trở về?"
"Có thể sớm, nhưng cũng có thể muộn hơn."
"Có lẽ sẽ sớm thôi!"
"Có lẽ cũng sẽ rất lâu."
"..."
Tam Hoa ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn bất động, lại nhìn con ngựa bên cạnh, lúc này mới lên tiếng:
"Yên tâm đi!"
"Có Tam Hoa nương nương ở đây, tại hạ đương nhiên vô cùng yên tâm."
"Đúng rồi!"
"Xin tiên sinh xin yên tâm, Thư mỗ nhất định chăm sóc Tam Hoa nương nương và ngựa cẩn thận."
"??"
Tam Hoa Miêu quay đầu nhìn kiếm khách vài lần, lập tức lại nhìn về phía đạo sĩ, cũng học ngữ khí của kiếm khách, thanh âm nhẹ nhàng tinh tế:
"Đạo sĩ yên tâm, Tam Hoa nương nương nhất định sẽ chăm sóc Thư mỗ và Mã nhi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận