Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 956: Đa Tạ

"Tuy nhiên như này cũng rất an nhàn."
Tống Du chỉ nghe thấy sự cô đơn.
"Tiễn tới đây thôi, chớ tiễn xa nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, mùa xuân năm sau, lúc ngươi rời khỏi Trường Kinh, ta đang trên đường trở về Dật Châu."
Ngô nữ hiệp nói xong, nàng hướng tầm mắt xuống, nhìn về phía con mèo bên chân đạo sĩ, nàng suy nghĩ một lát, sau đó đặt dây cương xuống, trịnh trọng chắp tay nói.
"Thời gian này, đa tạ Tam Hoa nương nương đã chỉ dạy, khi nào có thời gian, ta cũng sẽ chăm chỉ học chữ."
"Không cần khách sáo -"
"Nói không chừng lần sau gặp lại, ta cũng đã biết làm thơ."
"!! Vậy ngươi rất lợi hại!"
Biểu cảm của mèo Tam Hoa lập tức trở nên nặng nề.
"Ha ha ha..."
Ngô nữ hiệp ngẩng đầu lên cười mấy tiếng, dù sao Tam Hoa nương nương cũng không biết nàng đang cười gì, sau đó nàng lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía đạo sĩ.
"Dật Châu vốn hoa lệ, không cần phải thổi, dù ta có ở xa có lẽ cũng vẫn nghe được chuyện của các ngươi, chỉ cần nghe được, ta liền biết chính là các ngươi. Tốt nhất nên truyền thật nhiều tin tức tốt đẹp tới, khi ta nghe được, nếu cảm thấy lợi hại, nói không chừng ta còn có thể khoác lác với người khác, nói rằng vị thần tiên gì đó trong câu chuyện đấy trước kia từng là hàng xóm của ta, ta còn quen biết hắn."
"Sẽ tranh thủ."
"Đi đây."
Dứt lời, Ngô nữ hiệp liền lật người leo lên lưng ngựa, nàng cầm dây cương, con ngựa liền đi lên phía trước, còn nàng vẫn quay đầu lại nhìn về phía đạo sĩ.
"Hành tẩu thiên hạ, chớ quên trên giang hồ còn có cố nhân số một là ta."
"Bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng."
Cửa thành cổ Trường Kinh nghênh đón gió tuyết ngập trời, bên ngoài thành, tuyết cũng phủ đầy mặt đất, nữ hiệp giang hồ cưỡi ngựa, mang theo trường đao từ từ bước từng bước, đằng sau, đạo sĩ và con mèo dõi mắt nhìn theo, không biết đời này có còn gặp lại nữa hay không.
Trong thoáng chốc cũng có mấy phần hương vị giang hồ.
Ngẫm lại, hành trình kết duyên với nàng quả thực trùng hợp, sau đó lại kết giao thành bạn bè, dường như cũng không dính dáng gì tới lợi ích. Cho dù lúc bọn hắn mới tới Trường Kinh, Ngô nữ hiệp cũng giúp bọn hắn tìm chỗ thuê phòng đặt chân, thậm chí sau này nàng còn cung cấp thông tin tình báo đi trừ yêu chia tiền thưởng với bọn hắn, cũng giống như ngày hôm qua, Tống Du đã giúp nàng giải đáp nghi ngờ, mọi chuyện dường như đều không hề tính toán, chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau vài chuyện nhỏ nhặt. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, cách ở chung dửng dưng như vậy quả thực không có chút trách nhiệm nào, đơn thuần như nước, thoải mái mà nhàn hạ.
Chia tay như vậy, đương nhiên cũng không có bao nhiêu sầu não.
Chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Thoắt cái đã sáu năm.
"Quay về thôi."
Tống Du cúi đầu xuống nói với mèo Tam Hoa bên chân mình.
"Bên ngoài gió lớn tuyết lớn."
"Được."
"Tam Hoa nương nương muốn hỏi điều gì à?"
"Làm thơ như thế nào?"
"Điều này rất khó."
Tống Du nói với nó.
"Muốn làm được thơ, không phải chỉ cần biết làm thơ như thế nào liền có thể làm được thơ. Phải biết trích dẫn kinh điển, giỏi phép ví von, vì vậy phải tinh thông kim cổ, kiến thức đa dạng, phải có kiến thức thật uyên bác mới có thể làm ra một bài thơ hay, Tam Hoa nương nương cần phải học thêm rất nhiều."
"..."
Mèo Tam Hoa vừa đi vào thành vừa ngoảnh đầu lại nhìn hắn chằm chằm, muốn xem thử hắn có đang lừa mình hay không, nhưng sau khi suy xét tỉ mỉ, nó cảm thấy quả thực là vậy. ...
Về tới nhà, Tam Hoa nương nương lại tiếp tục cố gắng học tập.
Theo như nó nghĩ, gần đây, có lẽ học trò của nó không thể học được, cho dù nàng có quay về Dật Đô, chỉ e nàng cũng không thể tìm được một lão sư giỏi hơn trong thời gian ngắn, nó buộc phải nắm bắt kẽ hở, thừa dịp nàng không thể học được này dẫn trước nàng một đoạn, như vậy mới không bị học trò dễ dàng đuổi kịp.
Lúc rãnh rỗi, Tống Du lại lật cuốn "Thái y kinh" ra xem.
Thật ra, thời gian này, ở Trường Kinh rất lạnh, thời tiết cũng không tốt, tuyết lớn đầy trời, mỗi ngày, trừ lúc đi mua thức ăn, Tống Du đều không muốn đi ra ngoài, chỉ đành ở trong nhà đóng cửa đốt bếp lò, pha trà đọc sách.
Tống Du không quá am hiểu về dược lý, phương thuốc, tuy nhiên, nửa cuốn sách này cũng không viết quá nhiều phương thuốc, cho dù có viết, đa phần chỉ dùng để nêu ví dụ, phần lớn viết về đạo lí vật chất của bệnh tật và y dược... Dường như Thái thần y đã viết hết tất cả cảm ngộ đã được chắt lọc suốt cuộc đời mình lên cuốn sách này, hắn viết vô cùng tỉ mỉ, khiến cho người ta muốn suy nghĩ sâu xa, nếu cuốn sách này được truyền đi, đưa cho y sư khác xem, nói không chừng thật sự có thể đạt tới hiệu quả như hắn đã nói.
Lúc những y giả khác học tập, ắt hẳn phải kết hợp đọc những cuốn sách khác của Thái thần y viết ra mới được.
Hồ yêu của Hạc Tiên Lâu lại tới một chuyến.
Từ sau khi Vãn Giang cô nương qua đời, cái đuôi của hồ yêu dường như đã tháo bỏ hoàn toàn nhân thiết ban đầu, cởi bỏ gông xiềng, nàng trở nên tinh nghịch, han chơi, hiếu động, và có dấu hiệu bệnh thần kinh, tính cách đặc trưng của loại hồ ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận