Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 226: Mây Mù Bao Phủ

"Lần trước bán bao nhiêu tiền một cân."
"Một trăm văn tiền một cân."
"Thế thì gần bằng thịt dê rồi."
"Cũng chẳng có cách nào khác!"
Chủ quán nói với Tống Du:
"Khách quan cũng biết nơi này của chúng ta không giống như những chỗ bình thường, ở núi Vân Đỉnh bên cạnh huyện thành có thần tiên thật, chỉ là người bình thường không thể tìm thấy mà thôi, tiên sinh, khụ, tiên sinh là đạo nhân, chắc cũng biết thần tiên không muốn mọi người ăn thịt bò, cho nên chỗ chúng ta cũng rất ít khi giết trâu bò, quan phủ hầu như không phê chuẩn giết thịt, đa phần là trâu bò bị bệnh chết, ta nói vậy, chắc tiên sinh cũng hiểu..."
Chủ quán nói rất cẩn thận, sợ câu "không ăn thịt bò" chọc vào nỗi đau của vị đạo sĩ muốn mua thịt bò này.
Tống Du chỉ cười cười.
Thiên Cung đúng là Đạo giáo Thiên cung, các đạo sĩ trong đó đúng là không thể ăn thịt bò, nhưng chỉ có thể ước thúc chính mình, làm gì có đạo lý mình không thể ăn được, cũng bắt ép người khác không ăn chứ?
"Vậy xin nhờ chủ quán để ý giúp cho, nếu mua được thì ta sẽ ăn ở ngay trong tiệm."
"Được thôi! Chỉ là, trên núi Vân Đỉnh thật sự có thần tiên sao? Tiên sinh hỏi thế là đúng người rồi!"
Chủ quán vất giẻ lau lên trên vai, lập tức trở nên phấn chấn tinh thần:
"Nếu trên núi Vân Đỉnh không có thần tiên thì tại sao mấy trăm năm qua lại có nhiều người chạy đến đây tìm tiên nhân như vậy được? Có thể mời chủ quán nói rõ hơn không. Lúc này cùng đang rảnh rỗi, tiên sinh ngồi đi, để ta kể chuyện cho tiên sinh nghe."
Chủ quán hơi dừng lại:
"Chỉ là ngồi không cũng nhàm chán, trà rượu trong tiểu điếm không tệ lắm, tiên sinh có một gọi một chút hay không?"
Người này đúng là dân buôn bán làm ăn.
Mà hắn quả thật không thể ngồi không nghe người ta kể chuyện được, cho nên Tống Du cũng gọi một bình trà ngon ở nơi này, còn nghe nói nơi này có tiên trà sản xuất từ trên núi Vân Đỉnh, chỉ là giá bán quá đắt, Tống Du không biết lá trà đó có thật sự được trồng trên núi Vân Đỉnh hay không, cũng không cảm thấy trồng trên núi thì có gì khác biệt với trồng dưới núi, cho nên không tốn tiền gọi cái này. ...
"Núi Vân Đỉnh, có nghĩa là cao đến xuyên qua tầng mây. Chỉ có ngày nắng mới có thể thấy đỉnh, còn ngày thường đỉnh núi luôn bị mây mù bao phủ lấy."
Chủ quán nói:
"Trong núi Vân Đỉnh có bốn mùa xuân hạ thu đông, tiên sinh đừng nghĩ hiện tại đang là mùa nóng nhất trong năm, nhưng đến lúc trèo lên núi Vân Đỉnh có khi còn phải mặc áo khoác đấy."
"Chủ quán uống trà đi."
"Không được không được, tiên sinh mua trà này từ cửa hàng nhỏ của ta, sao ta có thể uống trà của tiên sinh được?"
"Trên đỉnh núi có tuyết đọng không?"
"Vào mùa đông thì có tuyết."
"Có cây cối gì không?"
"Có, có mọc cây cỏ."
"Vậy thì cũng không phải là quá cao."
"Sao lại không cao? Ở khắp Bình Châu này làm gì còn ngọn núi nào cao hơn núi Vân Đỉnh nữa?"
Chủ quán nói:
"Có điều nếu tiên sinh so sánh núi Vân Đỉnh với mấy ngọn núi có tuyết phủ quanh năm thì đúng là không cao bằng thật. Nhưng không phải người nào cũng có thể bò lên trên núi Vân Đỉnh này của chúng ta."
"Trên đỉnh núi có đường đi không?"
"Có đường chứ, chẳng qua phải xem xem ngươi có dám đi hay không thôi."
"Ngươi nói vậy nghĩa là thế nào?"
"Hừ! Chỉ nói ngay như bốn mùa một năm nay, có vô số người đến núi Vân Đỉnh để tìm tiên, nhưng đa phần chỉ đứng ở bên dưới chân núi hồ Kính Đảo nhìn lên trên thôi. Có tốt hơn thì cũng chỉ bò đến giữa sườn núi rồi cũng đi xuống. Đi lên trên nữa đã là rừng già sâu thẳm, ít khi có người đặt chân đến, đường khó đi, còn có dã thú hung dữ, hơn nữa còn phải vượt qua huyền nhai, người bình thường làm gì có gan đi lên đó?"
Chủ quán cười nhạo một tiếng:
"Mỗi ngày có một người có thể bò lên trên đỉnh đã là không tệ."
"Vậy chủ quán có từng đi lên đó hay chưa?"
"Chuyện này..."
"Phong cảnh ở hồ Kính Đảo có đẹp không?"
"Đẹp! Đẹp lắm chứ! Có điều phải gặp được lúc thời tiết tốt mới đẹp, còn lúc thời tiết không tốt thì chỉ thấy lớp sương mù mênh mông bao phủ khắp mặt hồ..."
"Có vị nào đã từng tìm thấy thần tiên trên núi không?"
"Nghe nói đã có rất nhiều..."
Chủ quán lại chậm rãi kể cho hắn nghe. tiên sinh yên lặng ngồi nghe, không nói lời nào. ...
Tống Du ở lại khách điếm hai ngày, chủ quán mới tìm mua được thịt bò.
Hắn cắt thành hai nửa, một nửa là thịt tươi sống, một nửa dùng nước sôi luộc chín, Tống Du lại mua thêm hai con cá, vẫn là một con để sống một con nấu chín như cũ, hắn còn bảo chủ quán hầm một con gà, dùng để làm sinh nhật cho Tam Hoa nương nương.
Mèo Tam Hoa vui vẻ ăn hết.
Đến đêm, Tống Du nằm trên giường, mèo Tam Hoa vẫn cuộn người bên cạnh chân hắn, nằm ở mép ngoài giường như cũ, mèo nhỏ còn không nhịn được mà quay đầu lại hỏi hắn:
"Lần lập thu tiếp theo là lúc nào nha?"
Tống Du mở to mắt, trước mắt là một mảnh đen nhánh, không thể thấy thứ gì, hắn không ngủ, nhưng trong đầu cũng không suy nghĩ chuyện gì, nghe vậy chỉ nhỏ giọng đáp:
"Qua một năm nữa."
"Qua một năm nữa nha."
"Khi đó Tam Hoa nương nương đã lớn thêm một tuổi."
"Đã lớn thêm một tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận