Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 240: Thần Tiên

Thôi Nam Khê vội nói rồi ngừng lại:
"Nhưng lúc tiên sư vừa mới ngồi xuống, có vài... vài khách nhân đến, đều là dã thú ác điểu của ngọn núi này, chúng đang đứng ở phía bên này, không biết đến làm cái gì, mà toàn bộ đã rời đi rồi."
"Không sao."
Thôi Nam Khê lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Tống Du, thấy hắn rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc, tựa hồ đây chỉ là chuyện bình thường, hắn ta không khỏi thở gấp mà hỏi:
"Xin hỏi tiên sinh có phải là thần tiên?"
"Không phải."
Câu trả lời của Tống Du nhất định khiến hắn ta thất vọng: "Ta chỉ là sơn nhân ở huyện Linh Tuyền, Dật Châu, vân du* thiên hạ, dừng chân nơi này, cũng giống như túc hạ, hâm mộ tiếng tăm nên tìm đến hỏi tiên, ta vừa không là thần cũng chẳng phải tiên."
"Dù tiên sư không phải là thần tiên thì cũng là cao nhân thế ngoại hiếm có!"
Thôi Nam Khê thi lễ thật sâu:
"Kết bạn với tiên sinh thật là phúc đức ba đời của Thôi mỗ ta!"
"Thật sự không dám nhận, Thôi công chớ làm như vậy."
"Tiên sư chúng ta..."
"Gọi tiên sinh là được rồi."
"Tiên sinh chúng ta..."
"Đi thôi."
Hai bên đều cầm gói bọc.
Con mèo Tam Hoa tiến lại gần Tống Du, dùng chân khều quần hắn, nó ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn mình thì cúi đầu nhẹ nhàng di chuyển hòn đá nhỏ trước mặt.
Tống Du xoay người nhặt hòn đá này lên.
"Tam Hoa Miêu..."
Hắn thuận tay xoa xoa đầu Tam Hoa Miêu, định nói gì đó, lại thu hồi lại.
Chỉ để lại Tam Hoa Miêu với vẻ mặt nghi hoặc.
Đường xuống núi càng khó đi.
Có thể thấy thấp thoáng một con diều hâu đang bay lượn trên trời, cũng có dã thú trốn sau vách đá trên vách núi, hoặc là dưới rừng rậm, lặng lẽ theo dõi bọn họ, khi Tống Du cũng đã nhìn lại, thì chúng nhanh chóng thu ánh mắt lại, khéo léo cúi đầu về phía hắn hoặc đứng thẳng đưa tay cho hắn, xem như cảm ơn hắn đã ban cho tạo hoá, nhớ kỹ hắn rồi quay người rời đi.
Tống Du cũng không quan tâm, chỉ từ từ đi xuống núi, lại nhìn những bản khắc đã một lượt.
Trước đây thật sự rất hiếm khi đồng cảm được, khắc đá trên núi, linh khí trong núi, các tu sĩ từ hàng ngàn năm trước, Yến tiên tặng Yến đan, phong cảnh từng đi qua và tu hành trong một năm kể từ khi hắn xuống núi, kể cả thời tiết hôm nay, gió trên đỉnh núi, ngoài ra, tâm trạng vui vẻ và những lời thì thầm từ các quan nhân xung quanh hắn, và sự dễ chịu do con mèo mang lại, có lẽ đều không thể thiếu. Chính vì họ đến đúng lúc nên mới có được cơ duyên huyền diệu này.
Nên cảm ơn tất cả mọi người một tiếng,
Chỉ nghe Thôi Nam Khê nói ở phía sau hắn:
"Hôm qua không quen biết tiên sư nên đã nói rất nhiều lời than phiền với tiên sư, khiến cho tiên sư phải chê cười rồi."
"Nói gì vậy chứ. Lấy được lòng tin của mọi người không phải là điều dễ dàng, lần đầu ta gặp Thôi công mà Thôi công đã giãi bày phiền muộn trong lòng với tại hạ, đó là biểu hiện của sự tín nhiệm, vậy nên thật vinh dự cho tại hạ."
"Không biết tiên sinh có am hiểu xem bói tướng số không?"
"Thôi công muốn hỏi điều gì?"
"Ta muốn hỏi... Thôi mỗ còn có cơ hội lưu danh sử sách không?"
"Ta làm Thôi công thất vọng rồi, tại hạ không am hiểu xem tướng số." Tống Du lắc đầu."Ta chỉ biết, nếu thật sự muốn làm điều gì thì nỗ lực mà làm, thật sự muốn cái gì thì cố gắng nắm bắt nó."
"Xin tiên sinh hãy chỉ đường cho Thôi mỗ."
"Văn chương tốt, thi cử tốt, chiến tích tốt, đức hạnh tốt, đều có thể lưu danh sử sách, Thôi công tự xưng là người học sâu hiểu rộng, lại có lòng giúp đỡ xã tắc, hà cơ gì phải lo lắng?" Tống Du quay đầu nhìn hắn.
"Ai da..."
Thôi Nam Khê lắc lắc đầu, âm thầm thở dài.
Khi ở Trường Kinh, hắn ta cũng từng kết bạn rất nhiều, thi nhân, văn nhân, cùng thảo luận kinh sử, thiên văn địa lý, những vị thi nhân văn nhân đó đều không bằng hắn, nhưng để nói về ngâm thơ làm văn thì hắn không bằng người khác. Thật ra hắn cũng từng làm thơ, viết văn mà hắn tự thấy vốn văn chương của mình rất tốt, bình thường hăn vô cùng tự tin, cho đến khi, thấy ngọc châu của người khác, mới cảm thấy văn chương của bản thân là một đống gạch vụn.
Còn về chiến tích, đức hạnh.
Nếu muốn tạo ra chiến tính, thì phải kinh doanh, nếu muốn đức hạnh lan truyền xa, hoặc thật sự là người có phẩm chất cao sang, hoặc là cũng phải kinh doanh, mà đức hạnh của hắn nào có tốt như vậy, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói từ phía trước truyền đến:
"Thôi công đã có học thức uyên bác, lại trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không bằng sáng tạo ra một kiệt tác mà trước nay chưa ai làm thì sao?"
"Cái gì kiệt tác cơ?"
"Thôi công có biết cách đây hàng ngàn năm người ta đã nói như thế nào không? Người ta dệt vải như thế nào? Làm ruộng như thế nào? Có giống như bây giờ không?"
"Hàng nghìn năm trước thiên hạ đã sớm thống nhất, chẳng qua tiếng Quan Thoại đã thay đổi qua các triều đại. Nên chúng ta có thể nhận ra các văn tự từ hàng nghìn năm trước, nhưng giọng điệu có lẽ đã rất khác so với bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận