Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 374: Tổ Tông

"Xem ra giữa tổ tổng nhà ta và tổ tiên nhà túc hạ có một đoạn duyên phận."
"Tiên sinh đúng là..."
Người trung sinh lập tức mở to hai mắt.
Hắn cảm thầy đầu mình đau muốn nứt ra, nhưng hắn dần dần phản ứng lại. Hắn hoàn toàn không ngờ tới được, người này vậy mà lại là truyền nhân của vị thần tiên trong lời truyền của tổ tiên bao đời nhà hắn.
"Tiểu nhân có mắt không có tròng, không nhận ra Chân Tiên. Mong Chân Tiên xem xét đoạn duyên phận trước đây, tha cho tiểu nhân một mạng!"
"Duyên phận cũng là duyên phần từ nhiều năm trước, tại hạ cũng không quen biết vị tổ tông kia, huống chi chuyện này cũng không liên quan tới việc tha mạng."
Tống Du thờ ơ nói.
"Nếu túc hạ không có suy nghĩ làm hại tới tính mạng của tại hạ, tại hạ cũng không có đạo lí vì vậy mà lấy đi tính mạng của túc hạ. Chỉ là thủ đoạn kiếm tiền này của túc hạ quả thực không tốt."
"Mong tiên nhân giáng tội!'
"Pháp thuật mà tại hạ thi triển có tác dụng trong bảy ngày, người bình thường nếu không ngủ bảy ngày chỉ sợ không chết cũng sẽ phải chịu khổ lớn, chẳng qua túc hạ có đạo hạnh bảo vệ, xem ra cũng không đến mức tổn thương gân cốt."
Tống Du nói.
"Còn về hạt giống Khứ Tai cuối cùng đó, tại hạ sẽ thay mặt tổ sư lấy lại."
"Đa tạ tiên nhân."
"Ta không dám nhận là tiên nhân."
Tống Du nói.
"Chỉ mong túc hạ ghi nhớ lâu dài, từ nay về sau đi theo chính đạo, bớt suy nghĩ những điều không chính đáng, chớ phụ đức hạnh của tổ tiên."
"Đa tạ tiên nhân..."
Người trung niên liên tiếp khom người, lúc này hắn mới xoay người rời đi, bước chân vội vàng, thiếu chút nữa vấp té.
Trước cửa nhanh chóng yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại Ngô nữ hiệp với khuôn mặt ngạc nhiên, và mèo Tam Hoa đang mở lớn đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Người làm gì thế?"
"Meo?"
"Thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."
"Ngươi nói thần tiên gì?"
"Chính là một vị sư tổ trong sư môn năm xưa, tại hạ cũng chưa từng gặp vị ấy."
Tống Du lắc đầu, giải thích cho nàng.
"Hình như vị sư tổ đó và tổ tiên của hắn từng có một đoạn duyên phận."
"Vậy dây leo Khứ Tai là gì?"
Ngô nữ hiệp hỏi mãi không hết, hai mắt nàng mở to, giống như đám trẻ hay ngồi nghe kể chuyện cổ tích dưới gốc cây ở huyện Lăng Ba năm đó.
"Bút pháp thần kỳ của sư tổ, nó có thể hiểu tiếng người, sau khi chọn được nơi trồng xuống, nó có thể phát triển theo lệnh của người trồng, trong thời gian uống một tách trà nhỏ, nó đã có thể ra hoa, nếu có người thành tâm tới cầu xin, nó có thể lấy đi tai hoa bệnh tật trên người của người đó, kết thành quả, lúc này hái quả xuống cũng tương đương với việc lấy bệnh tật tai họa trên người mình xuống."
Tống Du cũng rất kiên nhẫn, cố gắng giải thích tỉ mỉ cho nàng.
"Tại hạ cũng không hiểu lắm đạo lí trong đó."
"Lợi hại quá, đạo trưởng!"
"Tại hạ không bì được với bản lĩnh của sư tổ."
Tống Du nói.
"Sau này nữ hiệp có khi tới huyện nha lĩnh thưởng hẳn là sẽ rất thuận lợi."
"Ngươi cũng lợi hại."
"Ai nấy đều có sở trường của mình, ai nấy đều có sở trường của mình."
"Lần này lại dựa vào ngươi."
"Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, việc bắt quỷ vẫn là công lao của nữ hiệp, việc này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, khó mà gặp phải. Ta và nữ hiệp đã là đồng bọn, đương nhiên cách của ai dễ sử dụng thì người đó sẽ ra mặt xử lý."
Tống Du liếc về phía người mới rời đi nọ.
Trong lòng hắn nhất thời không khỏi có chút cảm thán.
Truyền nhân của Phục Long Quan đời đời hành tẩu thiên hạ, khó tránh khỏi việc kết nhân duyên với người khác, giống như bản thân hắn lúc này. Ngẫm lại, vị tổ tiên năm đó của người trung niên kia cũng là một người không tệ, vì thế mới có thể được sư tổ hắn tặng hạt giống Khứ Tai, giữ lại hạt giống đó có lẽ là để hậu nhân không phải lo lắng, nào ngờ được hiện nay lại thay đổi trở nên như vậy.
Bãi bể hóa nương dâu, có mấy ai có thể đoán được tương lai?
Tống Du lại nhìn nữ hiệp ở bên cạnh mình.
Lần này hắn xuống núi cũng đã kết nhân duyên với nhiều người, nhưng trừ Tam Hoa nương nương có mối duyên thâm sâu kỳ diệu với hắn nhất ra, người ở chung khiến cảm thấy thoải mái nhất chính là vị nữ hiệp này.
Không biết nhiều năm về sau...
Ồ nghĩ nhiều rồi, bản thân hắn lại không có thứ gì có thể truyền thừa qua hàng trăm năm để tặng cho người ta. ...
Một ngày nọ, nữ hiệp lại trở về từ huyện nha."
"Lần này ổn thõa rồi! Tri huyện nói một tháng sau sẽ thanh toán tiền thưởng cho chúng ta!"
Ngô nữ hiệp nói.
"Việc lần này vẫn là sử dụng cách của ngươi có tác dụng hơn."
"Người kia thì sao?"
"Nói dối trên côn đường, lừa gạt quan trên, vốn dĩ phải bị bắt vào ngục, cũng phải bị đánh một trận mấy đại bản. Chẳng qua ta thấy hắn cũng rất tội nghiệp, nói tốt mấy câu cho hắn, để hắn bị đánh ít đi mấy chục đại bản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận