Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 502: Chén Rượu

"?"
Con mèo sững sờ, dừng bước lại.
Sau đó, nó vội vàng ngẩng cao đầu lên, nhìn trái nhìn phải, mong muốn tìm ra đạo sĩ nhà mình trong biển người đông đúc.
Sau đó, nó thấy rất nhiều đầu người đang di chuyển, nhưng đều là người lạ, nào có bóng dáng của đạo sĩ nhà mình?
"Tam Hoa nương nương."
Giọng nói của đạo sĩ truyền tới từ sau lưng nó.
Mèo Tam Hoa lập tức quay đầu lại xem.
Chỉ thấy đạo sĩ không biết đã chạy tới sau lưng nó từ lúc nào, hắn đang đứng im không nhúc nhích, cúi đầu xuống, nhìn nó không chớp mắt.
"Tam Hoa nương nương đi như vậy hẳn là đã rất mệt, không bằng để ta ôm Tam Hoa nương nương?"
"?"
Con mèo ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, gương mặt nhỏ nhắn không có cảm xúc gì, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, nó mới chậm rãi đi về bên cạnh chân đạo sĩ, nó nhấc thân trên lên, đứng thẳng dậy, ấn hai chân trước của mình lên bàn chân của đạo sĩ.
Đạo sĩ khom người xuống bế nó lên.
Một người một mèo tiếp tục đi về phía trước.
Cơ thể con mèo vừa ấm áp vừa mềm mại, tuy nhiên sau khi ôm chặt trong ngực, nó không hề nhẹ, yếu ớt không xương, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị tuột xuống như trong tưởng tượng, mà nó thực sự tồn tại, có thể cảm nhận được trọng lượng và xương cốt của nó.
"Như vậy có thoải mái không?"
" Meo?"
Mèo Tam Hoa quay đầu lại nhìn chằm chằm đạo sĩ.
"Lúc trước, ta nhìn người khác để học cách ôm mèo, nếu ta ôm Tam Hoa nương nương không thoải mái, ta sẽ điều chỉnh lại."
"..."
Mèo Tam Hoa thu hồi tầm mắt, xoay người lại dán vào bộ ngực của hắn, quan sát người đi đường ở xung quanh.
Càng tới gần bờ sông, không khí càng náo nhiệt.
Có người bán thức ăn vặt, có người bán trang sức, bán lồng đèn, còn có biểu diễn tạp kỹ, ảo thuật. Khói và ánh sáng hòa lẫn với người đi đường, tiếng reo hò xen lẫn tiếng cười nói, tạo nên lễ hội long trọng trong thời đại này.
Cảnh tượng như vậy có phần tượng tự với hội miếu lúc trước.
Tuy nhiên, hội miếu năm đó diễn ra vào ban ngày, chủ yếu để buôn bán hàng hóa, nhưng thứ khác chỉ để góp thêm phần náo nhiệt. Còn lễ hội lồng đèn lúc này diễn ra vào buổi tối, mục đích chủ yếu là để giải trí, ngoài ra, việc trao đổi hàng hóa, biểu diễn tạp kỹ, ca múa nhạc chỉ để góp phần tăng thêm niềm vui, hai bên đổi ngược cho nhau.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng hô ở nơi xa.
Bên kia có một đám người đang vây lại.
Tống Du cúi đầu xuống xem thì thấy Tam Hoa nương nương đã duỗi dài cổ ra, ngoảnh đầu nhìn chằm chằm hướng kia, đôi mắt nó tràn ngập sự tò mò, hắn bèn cất bước đi sang bên đấy, đồng thời nhỏ giọng nói.
"Nếu Tam Hoa nương nương muốn đi đâu, muốn xem thứ gì, cứ nói với ta là được."
"Meo..."
Một người một mèo đi về hướng đám người tụ tập.
Nhón chân lên, nhìn vào bên trong.
Là kỳ nhân giang hồ đang diễn ảo thuật.
Một người đàn ông trung niên mặt đầy râu đang nói chuyện với người xem ở xung quanh để dễ dàng thu tiền, hắn nâng bút lên vẽ một người phụ nữ ở trên tường, sau đó cầm chén rượu lên, định đút rượu cho người phụ nữ ở trên tường uống.
Chén rượu đầy tràn khi đổ vào tường vậy mà đã biến mất không thấy tăm hơi, rượu cũng không hề chảy xuống đất hay chảy vào bức tường.
Một lát sau, chỉ thấy gương mặt của người phụ nữ đỏ lên.
Người xem lấy làm kỳ lạ, tất cả đều vỗ tay hoan hô.
Những đồng tiền ném đầy trên mặt đất.
Tống Du cảm thấy con mèo trong ngực mình có điều khác lạ, hắn liếc nhìn nó một cái, phát hiện con mèo đã cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm không chớp mắt đồng tiền trên mặt đất, khiến cho Tống Du cảm thấy nếu hắn không ôm lấy nó hoặc không đi ra ngoài cùng nó, con mèo này rất có thể sẽ chui ra nhặt tiền.
Một lát sau, bức tranh trên tường nhạt dần.
Lại thêm một lúc nữa, bức tranh đã hoàn toàn biến mất.
Ở một góc kia, người xem chợt bàn tán xôn xao.
Tống Du lắng tai nghe kỹ, xoay đầu nhìn sang.
Là mấy kẻ sĩ đi cùng với hai tăng nhân tới ngắm lồng đèn, hắn nghe thấy vị tăng nhân kia cũng biết chút pháp thuật, thường ngày cũng thích biểu diễn cho người khác xem. Lúc nãy không biết hắn đã nói gì, người bạn bên cạnh hắn bèn ồn ào mời hắn ra biểu diễn. Tăng nhân cũng ngại chiếm sự nổi bật của người khác, liên tục từ chối, những bất đắc dĩ không thể từ chối được. Vừa hắn, người trung niên biểu diễn vừa nãy cũng phóng khoáng mỉm cười rồi mời hắn ra diễn, hắn chỉ đành đi tới.
Đó là một tăng nhân hơi mập, gương mặt tươi cười.
Sau khi đi ra, trước tiên, tăng nhân hành lễ với người trung niên đã biểu diễn lúc trước, nói vài câu khách sáo để tránh cho người khác tức giận. Sau đó, hắn mới nói bản thân cũng có chút bản lĩnh, muốn nhân dịp này biểu diễn cho mọi người xem, góp thêm niềm vui, tất cả tiền thu được đều thuộc về người trung niên đã biểu diễn lúc trước, hắn bỏ đi ý nói muốn tranh tài, chỉ nói giao lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận