Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 553: Đi Chậm

"Tiên sinh có thể sẽ cảm thấy bắp chân vô cùng lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh, trong chốc lát giống như là bị đóng băng, trong chốc lát nữa sẽ cảm thấy đau đớn, bất quá kính xin nhịn một chút, rất nhanh thôi sẽ ổn trở lại. Sau khi tốt rồi, sẽ cảm thấy chân của mình trở nên nhẹ nhàng vô cùng, càng đi công lực càng nhanh."
Hình Ngũ nói xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Du:
"Tiên sinh thấy thế nào rồi?"
Lại thấy gương mặt Tống Du vẫn như thường, gật đầu trả lời:
"Đúng thật là rất mát mẻ."
Hình Ngũ lại nhìn hắn vài lần, phát hiện hắn không có chút gì bất thường, lúc này mới lên tiếng:
"Tiên sinh thật là người phi thường!"
"Cái này có thể có tác dụng được trong bao lâu?"
"Còn phải phụ thuộc xem đi như thế nào." Hình Ngũ nói tiếp:
"Nếu là đi chậm một chút, có thể có tác dụng trong khoảng ba đến năm ngày, nếu chạy, ngày đi mấy trăm dặm, thì chỉ có tác dụng trong một ngày."
"Không biết tại hạ có thể thử xem không?"
"Đương nhiên là được rồi!"
"Vậy tại hạ đi thử một chuyến."
Tống Du mỉm cười nhìn Thư Nhất Phàm và Tam Hoa nương nương.
"Mời nhị vị ở đây chờ ta, lát nữa ta sẽ quay trở về."
"Vâng!"
"Meo meo..."
Tống Du đi về hướng đi lúc trước.
Quả nhiên cảm giác cả người nhẹ đi rất nhiều, vừa cất bước nhanh hơn trước, mỗi một bước cũng lớn hơn trước, dùng thể lực không kém ban đầu nhiều lắm, ít nhất nhanh gấp ba lần có thừa.
Đi bộ nhanh hơn chạy bộ.
Cảm giác này cũng rất thú vị.
Tam Hoa đi theo hai bước, đi tới rìa đường đá, vươn cổ nhìn hắn chằm chằm
Không bao lâu sau, bóng dáng Tống Du đã biến mất.
Tam Hoa Miêu đứng lên, vươn cổ dài hơn nữa cũng không nhìn thấy, đành phải ngồi ngay ngắn xuống, liếm móng vuốt, nhu thuận chờ đợi.
Không lâu sau, Tống Du đã quay trở lại.
"Tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Túc hạ môn pháp thuật này quả nhiên thần kỳ, nếu để cho người trong quân biết được, sợ phải mời túc hạ làm khách quý."
"Ha ha thực không giấu diếm, tại hạ sớm có nghe nói phương bắc Trần Tử Nghị chính là thiên hạ anh hùng, thiên cổ danh tướng, lần này chính là đi phương bắc đầu quân, sử dụng chút bản lĩnh!"
Hình Ngũ nói tiếp:
"Chỉ là pháp thuật này tại hạ dùng cũng không phải hoàn toàn không hạn chế, lại không biết trong quân có coi trọng hay không."
"Đây đúng là thần kỹ."
"Ha ha, tiên sinh có muốn đi cùng không?"
Tống Du nghĩ ngợi một lúc, có chút áy náy:
"Đa tạ hảo ý của túc hạ, chỉ là tại hạ lần này xuống núi là vì ngao du thiên hạ, cũng không thể vội vàng lên đường, đành phải phụ lòng."
"Ngao du tu hành?"
"Cũng gần như là vậy."
"Thật là đáng ngưỡng mộ."
"Tại hạ không có gì đáng để ngưỡng mộ, bản lĩnh của túc hạ cũng đáng để tại hạ kính nể."
"Chỉ là thật đáng tiếc..."
Hình Ngũ đành phải lắc đầu:
"Thật khó khăn mới gặp được hai vị, tại hạ lại chỉ có thể đi một mình."
"Túc hạ là người cởi mở hào phóng, phía trước tất có bằng hữu chờ."
"Xin xem lời tiên sinh là lời chúc."
Tống Du lại nói với hắn:
"Túc hạ muốn đi phương bắc chính là đi về nơi có loạn thế, nghe người ta nói trên đường có nhiều yêu ma, tại hạ trong hành lý cũng mang theo mấy tấm phù lục, một loại có thể trừ tà, một loại có thể trừ quỷ, một tấm tặng cho túc hạ, một tấm khác muốn cùng túc hạ đổi một tấm thần hành phù cùng đan dược, không biết có thể hay không?"
"Ây da. ."
Hình Ngũ Nhất nghe được thì vô cùng mừng rỡ:
"Không thể tốt hơn!"
Vì thế hắn lấy ra từ trong hành lý một tấm thần hành phù, một viên đan dược, Tống Du cũng từ trong túi lấy ra hai tấm phù lục, hai phương trao đổi, tất cả đều vui mừng.
"Ha ha, không nghĩ tới bỏ lỡ Trường Kinh, ngược lại gặp được hai vị, cũng coi như một chuyện may mắn."
Hình Ngũ một lần nữa đeo hành lý trên lưng, cười chắp tay:
" Vậy xin cáo từ, tại hạ hôm nay liền đến Hòa Châu."
"Cũng chúc túc hạ thuận buồm xuôi gió."
"Meo meo-"
"Túc hạ tuy có bản lĩnh, nhưng phải biết, phương bắc loạn không riêng gì yêu ma, đối với người khác cũng cần cẩn trọng đề phòng."
Thư Nhất Phàm quan sát hắn cả đêm, cũng nhìn ra vài phần tính tình người này, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều:
"Túc hạ tính tình cởi mở hào phóng tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ra khỏi An Châu, cũng xin cẩn thận một chút."
"Đa tạ đa tạ, tại hạ xin ghi nhớ trong lòng."
Hình Ngũ nói xong liền cất bước lên đường.
Giống như lúc hắn đến, nhanh như một cơn gió, chỉ sợ hắn đã lấy xương đầu gối xuống, cũng không biết lấy xương đầu gối xuống làm sao có thể đi nhanh hơn, tóm lại với tốc độ lúc này của hắn, có thể ngày đi ngàn dặm. Nếu là nửa đường không gặp phải mưa gió, hôm nay trước khi trời tối, ít nhất liền đi đến Hòa Châu.
Thiên hạ kỳ nhân, đúng thật nhiều không kể xiết.
Tống Du cười lắc đầu, cũng thu lại thần hành phù cùng đan dược, nói với người bên cạnh:
"Chúng ta cũng lên đường thôi."
"Được rồi."
Hai người một mèo một ngựa, lại lên đường.
Nước sông đã dâng cao hơn hôm qua.
Dọc theo dòng nước mà đi, phía trước đã sớm không thấy bóng dáng kỳ nhân kia, bất quá bọn họ cũng không vội, vừa đi vừa nhìn nước trong sông, nhìn cá bơi nổi lên bong bóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận