Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 882: Nhất Định Có Thể Giải Đáp

"Xì..."
Có thể làm lão sư?
Nàng gần như không thở nổi.
Ai có thể nghĩ đến, nho nhỏ một con mèo con, không chỉ có thể có được một con ngựa lớn, còn có thể trở thành lão sư?
Học không có trước sau, đạt giả vi sư?
Đạo sĩ sao có thể nói chuyện như vậy...
Lúc này lại nghe thấy giọng nói của đạo sĩ:
"Chỉ là..."
Xoạt xoạt một cái, Tam Hoa nương nương quay đầu nhìn hắn chằm chằm:
"Chỉ là!!"
"Chỉ là Ngô nữ hiệp dù sao cũng là người lớn, có vài chữ cùng danh ngôn chỉ là không nhận ra, không biết viết, kỳ thật trong cuộc sống thường ngày ở chung, tiếp xúc đến cũng không ít. Hiện giờ nàng lấy đi chính là bách gia tính, chỉ là một quyển nhớ lại thiên hạ họ, giúp người nhận biết chữ, Ngô nữ hiệp nhất định là có nghe qua nhưng không nhận ra chữ, hỏi đến Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương cũng nhất định có thể giải đáp, nhưng ta nghĩ cô ta nhất định sẽ học được rất nhanh."
Đạo sĩ không khỏi đứng ở góc độ Tam Hoa nương nương, suy nghĩ cùng nàng.
"Nhưng là chờ nương nương đọc xong quyển "Tam Tự Kinh" này, muốn đi đọc sách khác, thiếu nhi ca còn tốt, nhất là "Thiên tự văn","Thiên gia thi..."
"..."
Tiểu nữ đồng nghe tới cũng không khỏi nhíu mày, tay đều nắm thành quyền, cảm thấy vài phần cấp bách cùng ưu sầu.
Vậy phải làm sao bây giờ...
Lúc này lại nghe đạo sĩ nói:
"Nếu như qua vài ngày cô ấy cầm "Thiên tự văn" hay bài thơ "Thiên gia thi" nói bên trên, tới hỏi Tam Hoa nương nương đọc như thế nào, ý ra sao, Tam Hoa nương nương lại đáp không được, đây chẳng phải là, ayya..."
"!"
Tiểu nữ đồng không khỏi mở to hai mắt.
Nắm tay trong nháy mắt siết chặt.
May mà có đạo sĩ nhắc nhở! Thiếu chút nữa là xấu mặt!
Đúng là người lớn luôn suy nghĩ chu đáo a!
"Tam Hoa nương nương đi đâu?"
"Đọc sách!"
"Không xem quyển sách này của ta nữa sao?"
"Không xem nữa!"
"Vì sao?"
"Ta đọc sách của ta trước!"
"Ayya, Tam Hoa nương nương nên biết a, mọi việc đều có mức độ, đọc sách mặc dù có những điểm khác với tu hành, nhưng tốt nhất là, cũng phải tuần tự tiến hành, nhất thiết không thể mất ăn mất ngủ."
Tống Du một bên nâng sách của mình lên, một bên đối với bên kia lật sách đọc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tam Hoa nương nương nói.
"Biết được Tam Hoa nương nương chăm chỉ hiếu học lại là thiên tài hiếm có trên thế gian, nhưng cũng xin chú ý nghỉ ngơi."
"Ta biết rồi!"
Tam Hoa nương nương trong lòng hiểu rõ.
Lúc này ánh sáng ngoài cửa lại tối sầm.
Ngô nữ hiệp đang chuyển chiếc ghế đi vào, vừa vặn nghe thấy bọn họ đối thoại, cũng là nhịn không được nhăn mặt lại, quay đầu nhìn đạo sĩ này một cái, làm như là cho tới hôm nay mới nhìn thấy mặt của người.
Ngô nữ hiệp lắc đầu, buông ghế đi.
"..."
Đạo sĩ tự nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng không sao cả, cũng lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
Nhìn một chút, liền thấy được chính mình.
Đoạn này gọi là "Liễu Giang Ngộ Tiên".
Vài ngày sau, vẫn như vậy.
Chỉ là thời tiết tốt nhanh chóng rời đi, ngoài cửa nổi lên mưa đông liên miên, mưa bụi mịt mù, hàn khí bốc lên, bao phủ trên đường phố Trường Kinh mấy trăm năm, bất quá nếu ở trong phòng vây lò nấu trà nâng sách đến đọc, thường thường vì Tam Hoa nương nương giải đáp một chút tối nghĩa trong sách, nướng chút bánh gạo hoa quả khô để ăn, cũng là một loại cảm giác khác.
Đôi khi không muốn thức dậy, chỉ nằm trong chăn đọc sách.
Bữa sáng tự có đồng nhi chủ động mua đến, ngăn cũng ngăn không được.
Phía bắc một hàng, là thần tiên trong mắt người khác, trở lại Trường Kinh, mới là những ngày thần tiên thực sự trong lòng đạo sĩ. ...
Trên gối thi thư nhàn xử hảo, trước cửa phong cảnh vũ lai giai.
Thời tiết lại lạnh vài phần, đạo sĩ lại đốt lò sưởi, đem tay kề sát vào lò sưởi nướng ấm, chà xát lẫn nhau, đối với bên miệng hà một hơi, liền cầm lấy sách bên cạnh.
Ngoài cửa đột nhiên chui vào một bé gái, khom lưng rụt đầu, trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, lượng tóc rất lớn, hai búi tóc mỗi bên đều lớn hơn người ta chỉ buộc một bên, lúc này trên tóc rơi đầy hạt mưa tựa như vô số trân châu nhỏ màu trắng, mà trên tay nàng cầm hai cái bánh bao, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho đạo sĩ:
"Ăn đi!"
"Luôn để Tam Hoa nương nương mua điểm tâm cho ta, làm sao có thể được?"
Đạo sĩ buông sách nhận lấy bánh bao, lại ngước mắt nhìn đỉnh đầu nàng.
"Huống chi bên ngoài còn đang mưa."
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
"Không cần khách khí."
Tiểu nữ đồng ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc này mới giơ tay lên, ở trên trán mình vỗ vỗ vài cái, rất nhẹ nhàng liền đem bọt nước toàn bộ vỗ rơi, lại chẳng hề để ý nói với đạo sĩ:
"Chỉ là trời mưa thôi..."
"Tam Hoa nương nương không ăn sao?"
"Tam Hoa nương nương đêm qua ăn rồi, tiện bắt được hai con dế, cho Yến Tử ăn. Tam Hoa nương nương vừa nói, vừa bưng băng ghế nhỏ tới, lấy sách ngồi xuống bên kia bếp lò, đưa tay qua cảm ứng nhiệt độ truyền ra từ bếp lò, nhất thời híp mắt, đầu cũng hơi không thể nhìn thấy lắc lắc, làm như cực kỳ thích, sau đó liền mở sách ra, co thành một cục, nghiêm túc nhìn, Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trên cơ bản đều bị sách chặn lại, chỉ từ phía sau truyền ra giọng nói của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận