Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 262: Pháp Thuật

Tống Du học dáng vẻ của các đạo nhân khác, cầm lấy đài sen, từ trong đó lấy ra hạt sen, một bên thưởng thức ca múa, một bên bỏ từng hạt sen vào trong miệng, đặc biệt trong veo.
Đồng thời liếc mắt nhìn những đạo nhân khác.
Chỉ thấy những đạo nhân này tuy rằng cũng giả bộ hưng phấn, nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh diễm, nghĩ đến pháp thuật của Quan chủ họ đã gặp qua rất nhiều lần, không chừng mỗi lần ca múa đều giống nhau. ... ...
Sau khi các tiên tử trong tranh tấu khúc xong, tất cả đều trở về lại trong bức họa. Bắc Sơn đạo nhân lại gọi các đệ tử của mình lên biểu diễn. Những đệ tử này có lớn có nhỏ, có người nhìn còn lớn tuổi hơn so với Bắc Sơn đạo nhân, đều có năng lực, ở ngoài có thể coi là cao thủ. Họ biết vài loại bùa chú thuần túy chỉ để thưởng thức hoặc có giá trị thưởng thức nhất định nên bị sư phụ kéo tới để mua vui. Chúng đệ tử chẳng dám cự tuyệt.
Có người thổi một hơi, sương mù nở rộ đầy hoa.
Có người chỉ bằng chiêu, rồng bay khỏi chén rượu.
Có người hơi làm màu một chút, thổi tắt đèn dầu, trên nóc nhà lập tức đầy sao.
Đều chỉ là một chút pháp thuật nhỏ, có cái Phục Long Quan cũng ghi chép, có cái thì không, Tống Du cũng mặc kệ sự miễn cưỡng khi bị gọi ra của những đạo sĩ này, dù sao hắn vừa ăn vừa xem, cũng thấy thật là vui.
Sau khi ăn xong các đệ tử nhao nhao tản đi, thức ăn trên bàn cũng cất xuống, chỉ để lại hạt sen cùng rượu, đèn dầu cũng tiếp tục thắp sáng. Trong nhà ăn giờ chỉ còn Tống Du, Bắc Sơn đạo nhân và mèo Tam Hoa. Ánh sáng mờ ảo của đèn dầu lắc lư trong ngôi nhà. Bắc Sơn đạo nhân từ ghế chủ vị ngồi xuống bên cạnh Tống Du, cùng hắn tán gẫu, mèo Tam Hoa ngay ngắn ngồi xổm 1 bên, chăm chú nghe nhì, ánh mắt phản chiếu ánh nến sáng lấp lánh.
"Ta kính Tống đạo hữu một chén."
"Khách khí khách khí..."
Tống Du cũng nâng ly lên. Hắn không thích uống rượu, vì thế chỉ nhấp 1 ngụm nhỏ.
"Tống đạo hữu xuống núi khi nào?"
"Khoảng hai năm trước."
"Không biết từ khi xuống núi tới nay đã nghe được bao nhiêu chuyện hay, thấy được bao nhiêu cảnh đẹp rồi? Nếu không ngại đạo hữu có thể nói nghe một chút, nói không chừng con đường ngươi đi qua bần đạo cũng đã từng đi, xem xem phong cảnh ngày xưa với hiện tại còn giống nhau hay không?"
"..."
Tống Du lộ ra nụ cười. Chuyện thú vị từ khi xuống núi tới nay quá nhiều, bao nhiêu phong cảnh, bao nhiêu người đều nhất định phải ghi nhớ cả đời, nhất thời thật khó nói được. Có điều quả thật có một chuyện, lúc muốn tìm người nói chuyện phiếm, lại không tìm được người thích họp. Vị Bắc Sơn đạo nhân trước mặt này cũng không đơn giản, kiến thức rộng rãi, pháp lực cao cường, lại quanh năm ẩn cư ở đây, cơm rượu bưng đến nơi này, vừa lúc nói đến tán gẫu.
Vì thế Tống Du suy nghĩ một chút, nương theo ánh đèn mờ nhạt, quay đầu nhìn Bắc Sơn đạo nhân, tay lột hạt sen:
"Trên đường đi xuống núi, thường hay nghe người ta nói đến địa phủ cùng luân hồi, những lời nói và ý tưởng này có cảm giác rất dễ xâm nhập vào lòng người, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào."
Bắc Sơn đạo nhân vừa nghe, ánh mắt cũng nhất thời ngưng lại, khẽ nhíu mày. Lấy đạo hạnh của hắn, tự nhiên biết được quan hệ trong đó.
Thế gian sở dĩ có thần, thần sở dĩ là thần, không phải là người tin có thần sao?
Chu Lôi Công kia ban đầu chỉ bị Trường Kinh tổng bắt, khi còn sống thân thể cũng chỉ là phàm thân, bằng không sao có thể bị người ám toán vây giết? Nhưng hiện tại hắn lại ở trên trời cao, trở thành Lôi Công, nắm giữ Thiên lôi thần lực, trong thiên hạ yêu quỷ ác nhân không sợ hắn, thần chức thần lực này từ đâu mà đến?
Năm đó thiên cung đến như thế nào?
Xích Kim đại đế đến như thế nào?
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều tin tưởng Địa phủ Luân hồi. .
Bắc Sơn đạo nhân không có trả lời ngay, mà hỏi Tống Du như đang tán gẫu:
"Đạo hữu mới xuống núi hai năm, cũng chưa đi được mấy châu phải không?"
"Đây mới là châu thứ tư."
"Ồ. ."
Bắc Sơn đạo nhân hồi tưởng một chút lập tức biết rõ lộ trình của hắn:
"Còn chưa từng đi Trường Kinh, cũng chưa đi phương Đông, phương Bắc."
"Đang định đi Trường Kinh."
"Rất tốt, rất tốt."
Bắc Sơn đạo nhân rõ ràng đã đi qua Trường Kinh, chỉ cười ha hả nói:
"Quốc sư trong triều kia nếu biết truyền nhân đời này của Phục Long Quan đến Trường Kinh, không biết là biểu tình gì."
"Đạo huynh đi qua Trường Kinh rồi?"
"Đi qua rồi."
"Gặp qua quốc sư?"
"Đã gặp qua..."
Bắc Sơn đạo nhân lại bưng chén tự uống, cười tủm tỉm nói:
"Quốc sư kia xuất thân từ Lộc Minh Sơn, ngươi sẽ hiểu."
"Thì ra là như thế."
Tống Du sớm đã nghe nói qua sự tích của vị quốc sư này, cũng nghe nói qua chiến tích, bản lĩnh của hắn, sớm đã có suy đoán hắn là truyền thừa của Lộc Minh Sơn, hiện tại xem như đã được chứng thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận