Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 280: Trời Tối

Người phụ nữ lại sửng sốt, cô ta như vừa hỏi muốn nói gì đó thì phát hiện người đàn ông trên giường đã tỉnh.
"Ôi!"
Người phụ nữ gần như không suy nghĩ nhiều, quỳ xuống hướng về phía Tống Du, trong lúc kích động dường như cô ta không còn để ý đến bất cứ điều gì, chỉ hô to hai chữ thần tiên.
Tống Du đương nhiên không dám nhận đại lễ này mà chỉ nán ở lại đây một lúc.
Đợi đến khi người phụ nữ đưa cho người đàn ông trên giường một ngụm nước, đợi anh ta tỉnh táo trở lại một chút, hắn mới hỏi:
"Anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi anh bất tỉnh không?"
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu câu chuyện.
Thành Đông và Thành Tây cách nhau rất xa, quan chức có dinh thự thường sống ở Thành Đông, thỉnh thoảng họ sẽ ra ngoài làm việc vào buổi chiều và thường về lúc đêm muộn.
Trước đây khi chưa có lệnh giới nghiêm, trong thành tương đối yên bình. Thỉnh thoảng cũng có người giang hồ hoặc ai đó đánh nhau ẩu đả, gây sự, thậm chí hành hung. Những chuyện như vậy quả thực không làm khó được những người bình thường như họ. Thế nhưng mấy ngày gần dây thì mọi chuyện lại khác. Những loài yêu ma sẵn sàng đối mặt với người khác; thậm chí còn gây ảnh hưởng tới người xung quanh, nói tóm lại thì cần phải xem xét thời điểm.
Hôm kia sau khi làm việc xong, lúc về thì trời hơi tối, anh ta đi ngang qua một con hẻm có rất nhiều tre mọc hai bên ngõ, đi ngang qua, anh nghe thấy tiếng tre khẽ chuyển động. Anh ta có chút sợ hãi, nhưng cây tre nằm sát tường sân của một gia đình giàu có, dài, chỗ đó cũng không phải là rừng rậm, không có chỗ cho yêu quái hay người. Anh ta đoán có lẽ là chó hay mèo hoang. Anh ta cũng không chú ý nhiều nữa và chỉ rảo bước nhanh hơn.
Nửa đêm hôm ấy, anh ta có dậy đi tiểu, mơ hồ nghe thấy có tiếng động bên ngoài. Không kìm được tính tò mò, anh ta nhìn qua khe cửa.
"Đó là một con yêu quái rất to lớn."
"Thực sự rất đáng sợ."
"Nó cũng đang nhìn tôi."
Người đàn ông vẫn còn sợ hãi khi kể lại câu chuyện đó.
Không còn cách nào khác, Tống Du khuyên anh ta bình tĩnh, đừng kích động. ...
Đạo nhân và mèo quay trở về con đường cũ.
Khi đi ngang qua một con hẻm vắng người, Miêu Nhi mới ngẩng đầu thì thầm hỏi hắn:
"Người đó đã cho chúng ta bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi văn tiền."
"Nhiều không?"
"Không nhiều lắm."
"Vậy ít sao?"
"Cũng không ít."
"Có thể mua gì?"
"Có thể ăn hai chén bánh canh thịt dê."
"Vậy ít quá!
"Nhưng nếu là loại cá chép nhỏ Tam Hoa Miêu thường ăn, mỗi ngày ăn một con thì có thể ăn được trong rất nhiều ngày."
"Vậy là rất nhiều rồi!"
"..."
Đạo nhân cười cười nhưng không nói lời nào.
Đương nhiên đạo nhân biết làm việc trước rồi thu tiền sau không tiện thương lượng giá cả, cũng biết được dân chúng thuộc tầng lớp thấp nhất cũng có mục đích riêng, có lẽ có người thành thật chất phác hơn một chút, có lẽ có người sẽ suy tính thiệt hơn, nhưng sau một chuyến hành trình như vậy, số tiền kiếm được chỉ là một phần thu hoạch rất nhỏ, trong khi kiến thức muôn hình vạn trạng cũng như mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, sao không được tính là một loại thu hoạch?
Thế sự nhân tâm, cũng được xem là tu hành.
Cả hai đi được nửa con hẻm thì ngửi thấy mùi thơm.
Đó là hương vị của món bánh xèo hành lá.
Đầu năm nay cũng không biết nói thế nào, chẳng biết là hiếm khi được ăn đồ ngon hay là sao, một quầy hàng bán bánh xèo hành lá xuất hiện ngay ven đường, mùi thơm nức mũi cách một con phố cũng có thể ngửi được, đạo nhân men theo mùi hương tìm đến, tuy sờ mãi mới kiếm được một chuỗi đồng tiền trong ngực nhưng vẫn không nhịn được mà mua một cái.
Một cái giá hai văn tiền, bánh được bọc trong một lớp lá trúc thật dầy.
Cắn xuống một ngụm, ngay lập tức hương thơm nức xông vào mũi.
Trên đường cả hai gặp phải ông lão gánh cá vào thành bán, Tống Du cũng không quên mua hai con cá chép chỉ lớn hơn hai đầu ngón tay, cộng thêm việc người Trường Kinh không thích ăn cá như thịt, hai con cá chép nhỏ như vậy cũng chỉ ngốn mất của hắn hai đồng tiền.
Người vui, mà mèo cũng vui không kém.
Bọn hắn kiếm được ba mươi văn, còn dư lại hai mươi sáu. Kết quả như vậy đã rất rất tốt rồi.
Trước mắt ngoại trừ muốn ở lại thành Trường Kinh một thời gian ngắn, cũng chính là muốn trả được tiền thuê nhà, và không đến mức phải chết đói, Tống Du kiếm tiền cũng chỉ có một ý nghĩ khác:
Tích góp tiền mời Tam Hoa Miêu và vị nữ hiệp hàng xóm đi Vân Xuân Lâu ăn một bữa tiệc, cũng coi như có cơ hội mở mang kiến thức về môn tuyệt kỹ độc đáo của Trường Kinh.
Hắn cũng không vội, cứ tích lũy dần dần thôi.
Khi cả hai trở về nhà cũng vừa đến buổi trưa.
Đạo nhân ăn bánh xèo hành lá, trong khi đó Miêu Nhi ăn hai con cá, ăn no bụng thì ngồi phơi nắng trên cửa sổ lầu hai.
Đạo nhân nhìn cảnh vật phía dưới, như có điều gì đó suy nghĩ. Dường như Miêu Nhi nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nó tiến đến bên cạnh hắn, nhìn hắn rồi nói:
"Ngươi đang nghĩ đến yêu quái đáng sợ kia phải không?"
"..."
Kỳ thật Tống Du đang suy nghĩ nếu mình thả rơi đồ từ lầu hai xuống thì có thể đụng trúng đầu người khác hay không, nhưng sau khi nghe lời Tam Hoa Miêu nói, quả thật hắn lại nghĩ tới chuyện này, vì thế liền gật đầu, khen nó thông minh một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận