Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 635: Tửu Lâu

Tống Du vẫn đưa hắn đưa đến cửa, chờ khi hắn đi khuất, lúc này mới lên lầu trở về phòng, chậm rãi từ từ bắt đầu thu thập hành lý.
Tiểu nhị tửu lâu bận trước bận sau, cũng nhìn thấy hết thảy.
Hôm nay ở trong mắt hắn, quận thủ đã cùng thần nhân không khác, chính là so với trong chuyện xưa những danh thần danh truyền thiên cổ kia cũng không kém cỏi. Thấy quận thủ kính trọng Tống Du như thế, hắn đương nhiên cũng phải kính trọng Tống Du.
Chỉ là hắn lại có một chút nghĩ mãi mà không rõ -
Vị tiên sinh này lại là chỗ nào đáng giá nhà mình thần nhân giống như quận thủ cung kính đối đãi như thế, đến cũng thân nghênh, đi cũng thân tiễn?
Nghĩ không ra, cuối cùng hắn đành phải quay trở lại làm việc.
Hôm nay tửu lâu ngược lại có mấy bàn khách nhân, tựa hồ là trước kia từng bị Vĩnh Dương Chân Nhân áp bách qua trong thành phú hộ, hôm nay là tới chúc mừng, đều ngồi ở trong phòng, vừa uống rượu vừa hàn huyên tâm sự.
Muốn hỏi họ trò chuyện về chuyện gì ư?
Tất nhiên là thần tiên cao nhân trong miệng quận thủ thần thông quảng đại, có thể chém giết Lôi Công.
Tiểu nhị lúc mới bắt đầu nghe còn không biết đó là gì, chỉ là thấy náo nhiệt thì ra xem, nghe bọn họ thảo luận, nghe bọn họ suy đoán, nhưng mà hắn nghe mãi, chậm rãi tỉnh táo lại, tinh tế nghĩ lại, cả người liền không khỏi bàng hoàng. ...
Sáng sớm, cửa tửu lâu.
Tiểu nhị đứng dựa vào cửa lớn.
Hai con ngựa một đen một trắng đã đứng nghiêm chỉnh ở cửa, kiếm khách cầm túi ống đặt trên lưng ngựa.
Lưu quận trưởng và hai vị võ sĩ đứng ở một bên.
"Tại sao quận trưởng lại tới đây?"
"Tiên sinh yên tâm, không chậm trễ việc công, Lưu mỗ đã giao mọi chuyện cho sư gia xử lý rồi."
Lưu quận trưởng cung kính nói.
"Tiên sinh đã giúp Phổ Quận một ân tình lớn, Lưu mỗ không có gì để báo đáp, bây giờ tiên sinh sắp rời khỏi Phổ Quận, cho dù ra sao, Lưu mỗ cũng phải tới tiễn tiên sinh."
"Vậy thì đi thôi."
Lúc này, túi ống đã được đặt lên con ngựa, sau khi Tống Du nói xong, hắn liền lại xoay người lại, hành lễ cảm tạ với tiểu nhị của tửu lâu.
"Mấy ngày nay đa tạ túc hạ."
"Tiểu nhân không dám nhận..."
Tiểu nhị đã chứng thực được suy đoán trong lòng mình nhớ thái độ và lời nói của Lưu quận trưởng, hắn ngạc nhiên ngơ ngác, khi nghe thấy lời của Tống Du, liền vội vàng đáp lễ.
Sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy kiếm khách áo trắng cầm dây cương dắt ngựa đen tới. Lưu quận trưởng bèn quay người, nhìn sang ngựa Tảo Hồng lùn nhỏ, dường như có ý định dắt ngựa cho tiên sinh. Hắn vừa đưa tay lên, chợt phát hiện trên người con ngựa không hề có dây cương, lúc này hắn đành giả vờ như đang phất tay áo, rồi đặt tay xuống.
Tiểu nhị không khỏi ngơ ngác thêm vài phần.
Trong đầu hắn cũng nghĩ gì nhiều, hắn nhớ tới lúc trà lâu bên cạnh vẫn còn chưa đóng cửa, vào buổi chiều, lúc rãnh rỗi, hắn thường đi ra đó nghe kể chuyện.
Một chuyện là về một vị danh thần của tiền triều đã từng giết thần trong giấc mơ. Lúc đó, người kể chuyện cũng không nói rõ, nghe nói trên sách cũng chỉ ghi lại vài câu, không ai biết được rốt cuộc vị danh thần kia đã giết thần như thế nào, chỉ biết câu chuyện này đã lan truyền được vài trăm năm, có lẽ sẽ tiếp tục truyền đi vài trăm năm nữa.
Một chuyện là về năm đầu triều ta, nghe nói trên trời có thần tiên thất đức hạ giới làm loạn, lúc đó, một vị đạo sĩ hình như tên là Phù Dương đã giết rất nhiều thần tiên, người kể chuyện cũng không có kể chi tiết đạo sĩ kia đã giết thần như thế nào. Dù sao cũng không có ai tận mắt nhìn thấy, chuyện thần linh bị giết như vậy sao có thể tuỳ tiện để người bên ngoài biết được?
Tiểu nhị không ngờ rằng lại có một chuyện như vậy xảy ra ngay bên cạnh mình.
Cũng không biết đạo sĩ đã giết thần như thế nào, đầu óc hắn mơ màng, giống như lúc hắn nghe kể những câu chuyện thần tiên kia.
Một vị thần tiên cao nhân như vậy lại sống ở trong tòa lâu nhà hắn. Điều này quả thật giống như một giấc mơ, khiến người ta không thể tin tưởng nổi.
Thật đáng tiếc...
Phương bắc hỗn loạn, yêu ma nổi lên khắp nơi, trà lâu bên cạnh đã đóng cửa được mấy năm, không biết phải bao lâu nữa Phổ Quận ở Hòa Châu mới có thể khôi phục lại sự hoa lệ như ngày xưa. Còn hắn cũng không biết khi nào mới có thể trở lại như lúc trước, lúc tửu lâu không có người sẽ đi sang bên cạnh nghe thuyết thư kể chuyện, lúc trà lâu vắng khách, tên tiểu nhị kia còn lén lút đưa cho hắn một ly trà.
Có lẽ cũng không còn bao lâu nữa nhỉ?
Có lẽ, nhiều năm về sau, ở huyện Cảnh Ngọc này cũng sẽ lưu truyền câu chuyện về thần tiên cao nhân giết Lôi Công, thuyết thư tiên sinh sẽ kể chuyện say sưa, những nếu bảo hắn nói rõ, thì hắn sẽ không thể giải thích được tại sao.
"Cộc cộc cộc..."
Nghe thấy tiếng vó ngựa, tiểu nhị mới hồi phục lại tinh thần.
Con đường vắng vẻ, người và ngựa cùng đi lên phía trước.
Tảng đá xanh ven đường, tiếng vó ngựa ngân vang.
Mèo Tam Hoa bước từng bước nhỏ chạy ở phía sau, cơ thể nhỏ bé của nó khiến người lo lắng liệu nó có bị móng ngựa dẫm trúng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận