Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 162: Tiên Sinh

Trong các dãy núi san sát, có một cái trạch viện.
"Tiên sinh đi rồi..."
Thiếu niên vẫn cung kính đứng trước mặt ông lão.
"Khụ khụ khụ..."
Ông lão liên tục ho khan, rồi bỗng gõ trượng xuống đất, một giọng nói già nua vang lên:
"Ta bảo cháu phải can đảm lên. Không phải bắt cháu đi khai thiên lập địa, đi chấn hưng gia tộc ta, phải đi thế nào, đi ra sao, khụ khụ khụ khụ, chỉ là muốn cháu nếu gặp được chuyện gì mình muốn làm thì có thể can đảm thực hiện nó, tự mình làm cái gì đó, chứ đừng vô duyên vô cớ từ bỏ, nói to một chút đừng để người ta coi thường, như thế có thể tránh được rất nhiều phiền toái... Là người nhát gan nhút nhát không phải không được, chỉ là rất dễ bỏ lỡ nhiều thứ."
"Tằng tổ phụ..."
"Đừng nói nhảm nữa, khụ khụ khụ..."
Ông lão ho khan liên tục:
"Muốn nói cái gì thì nói đi."
"Cháu muốn... đi tiễn, tiễn tiên sinh..."
"Được."
"Tạ ơn tằng tổ phụ..."
Thiếu niên xoay người định bước ra ngoài.
"Khoan đã."
"Dạ?"
"Tiên sinh là bậc cao nhân, nếu cháu cảm thấy hắn không tệ thì đi theo hắn đi. Nói không chừng đó lại là cơ duyên của cháu. Đạo hạnh cũng được, tu vi cũng được, tóm lại hãy sống cuộc đời này vui vẻ một chút."
Ông lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm thiếu niên:
"Cháu tự quyết định đi."
"Cháu..."
"Sao?"
"Cháu không dám..."
"Vậy cháu sẽ phải bỏ lỡ."
"Cháu..."
Thiếu niên đứng yên tại chỗ, ánh mắt tràn ngập rối rắm.
Cuối cùng, thiếu niên chỉ nói một câu:
"Cháu cùng lắm là tiễn tiên sinh một đoạn đường thôi, đưa tiên sinh tới Hủ Châu, cháu sẽ trở lại."
"Tuỳ cháu."
Chim én bay ra khỏi cửa. ...
Thanh Sơn như họa, mây trôi lững lờ.
Trên con đường đất trong núi, đạo sĩ đi trước, ngựa đi sau.
Đường đất chỉ rộng khoảng ba đến năm thước, thường xuyên xuất hiện mấy cái hố sụt lún, người đi thì không có vấn đề gì, nhưng lúc ngựa tía đi thì lại phải cẩn thận một chút.
Một con én bay lượn trên bầu trời.
Hôm nay thời tiết cũng mát mẻ.
Tống Du ngẩng đầu nhìn trời một chút, tuy không thấy gì nhưng hắn cảm nhận được khí tức của thiên địa biến hóa, cộng với sự thay đổi của thời tiết, hắn nghĩ hôm nay trời sẽ không trong xanh như vậy mãi.
Có điều, nắng cũng được, mưa cũng tốt, đều không thành vấn đề.
Tống Du tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
Con đường phía trước đi tới đâu?
Thành thật mà nói, hắn cũng không biết.
Cứ đi về phía nam thôi.
Thấy bên đường có một bụi rêu gai mọc lên, lúc Tống Du đi ngang qua nó, hắn tiện tay bẻ mấy cành. Mấy mầm măng mới nhú vào mùa xuân thật sự rất non và giòn, chưa cần dùng sức đã gãy.
Rêu gai khá giống cây hoa hồng, hình dáng cũng tương tự, măng non mọc trong mùa xuân thu là có thể ăn được.
Kích thước của nó to tầm chiếc đũa, nhẹ nhàng xé bỏ lớp vỏ bên ngoài, bên trong là thân cây non hơi trong suốt màu xanh ngọc, trông giống như măng tây, khi ăn vào có vị thanh thanh, ngọt dịu, mang chút hương thơm thanh đạm của thực vật. Đồ ăn thời buổi này chính là như vậy, đâu đâu cũng chứa hương vị nguyên bản, nhưng nếu tự mình đi tìm trên núi, tự mình ngắt lấy, cũng có một sự thú vị riêng.
Không lâu sau, có một con chim én nhẹ nhàng lướt qua, dừng lại trên cổ ngựa, nó liếc nhìn chiếc túi ống rồi mới nhìn Tống Du.
"Tiên sinh, phía trước có quả dại, ta thấy khỉ ăn rồi, đã chín đỏ, bên cạnh còn có bãi cỏ và suối."
"Phiền ngươi rồi."
"Không phiền ạ."
Trong chiếc túi vải lúc này đong đưa qua lại.
Một cái đầu nhỏ bông xù chui ra, ánh mắt híp lại, đồng tử co thành một đường chỉ mảnh, bối rối nhìn trái nhìn phải:
"Tới đâu rồi?"
"Vẫn trên đường."
"Không đi à?"
Mèo con vươn đầu ra thêm một chút, ngó nghiêng trái phải.
Chim én liền bay lên trời, tránh xa mèo Tam Hoa.
"Tiên sinh, để ta chỉ đường cho ngươi."
"Được."
Tống Du làm theo chỉ dẫn của y.
Hôm qua vừa mới rời huyện An Thanh không xa thì Yến nhi đã tới tìm hắn, nói muốn đưa bọn họ đoạn đường tới biên giới Hủ Châu.
Thực sự là nhờ đoạn đường này có y mà hắn mới có thể tìm được nơi nghỉ chân thích hợp dọc đường.
Bởi vì y ở trên cao, y liếc mắt là có thể thấy hoa quả, nguồn nước ẩn giấu trong núi rừng. Nếu ở gần thì y dẫn Tống Du và ngựa đi đến đó, còn nếu ở xa thì y sẽ bay đến đó rồi biến thành hình người hái quả múc nước, làm xong thì xuyên rừng bay về, nên trên người y bị cành gai cào xước rất nhiều lần.
Hôm nay cũng thế, đi được một đoạn, y lại thấy một con suối nhỏ, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách khiến lòng người tĩnh lặng hẳn.
Trên vách núi bên cạnh có một bụi cây leo kết quả, là loại quả màu đỏ to bằng ngón tay cái, giống như quả hồng hình bầu dục, nằm sâu trong núi không ai đến hái, ra quả rất bí mật.
"Quả nhót."
Tống Du đã nhận ra nó.
Quả này cũng khá là hiếm.
Hắn đưa tay hái một quả trước, nóng lòng tới nỗi không kịp rửa sạch mà chỉ tùy tiện lau qua rồi cho vào miệng, cảm nhận được sự mọng nước và vị chua ngọt tràn ngập, sự mệt mỏi lập tức giảm đi một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận