Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 934: Chỉ Ăn Mỗi Cỏ

"Ăn thịt đi!"
Đúng lúc này, một cánh tay cầm thịt dê vươn ra, đặt ở trước mặt đạo sĩ.
Nhìn theo cánh tay chính là gương mặt quật cường của Tam Hoa nương nương. Nó dường như không thể nhìn nổi hắn chỉ ăn mỗi cỏ.
"..."
Đạo sĩ cúi mắt xuống nhìn cánh tay ướt sũng bóng loáng dầu của nó, thấp thoáng có thể nhìn thấy bụi đất, hắn liền lễ phép đẩy tay nó ra.
"Tam Hoa nương nương tự ăn đi."
Cánh tay của Tam Hoa nương nương vốn nhỏ, lại không chạm vào hắn, có thể dễ dàng đẩy ra.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cánh tay vừa bị đẩy ra lập tức đưa qua.
"Ăn thịt đi!"
Gương mặt quyết đoán của tiểu nữ đồng nhìn hắn chằm chằm.
"..."
Vẻ mặt của đạo sĩ vô cùng bất đắc dĩ.
Nữ tử đối diện bình tĩnh nhìn hắn, thị nữ đứng đằng sau thì mỉm cười, giống như đang muốn xem trò cười của hắn.
"Rõ ràng Tam Hoa nương nương đã học được cách dùng đũa từ lâu, cũng có bản lĩnh cầm đũa cao siêu, tại sao hôm nay ngươi lại dùng tay bốc thịt?"
Đạo sĩ bất đắc dĩ hỏi.
"Tay nhiều hơn đũa mấy cái."
"Có lý."
Thị nữ phía đối diện phụ họa theo.
"Hơn nữa tay càng linh hoạt hơn."
"Vẫn nên sử dụng đũa."
"Được thôi."
Tam Hoa nương nương dứt khoát trả lời, sau đó nó lập tức đổi bàn tay cầm thịt từ tay phải thành tay trái, sau đó cầm đũa lên, gắp miếng thịt ở trên tay đưa tới trước mặt đạo sĩ.
"Ăn thịt đi!"
"Trên tay Tam Hoa nương nương dính thật nhiều bụi..."
"Chỉ là bụi mà thôi!"
"Tam Hoa nương nương nói đúng, chỉ là bụi mà thôi, trong trời đất này, có chỗ nào mà không dính chút bụi chứ?"
Thị nữ rất tán thành.
"Trước khi thành tinh, chúng ta đều ăn thịt trên mặt đất, có đôi khi thịt còn lăn một vòng trong bùn, không phải vẫn ăn bình thường à?"
"..."
Đạo sĩ cũng không vội, hắn cầm đũa lên, gặp mấy miếng thịt dê ở trong nồi ra.
"Ta tự gắp là được rồi."
Tam Hoa nương nương thấy vậy lập tức sững sờ.
Dù sao nó cũng chỉ là không đành lòng thấy đạo sĩ nhà mình lúc nào cũng chỉ ăn cỏ không ăn thịt mà thôi, cũng không phải bắt buộc đạo sĩ phải ăn thịt trên tay của mình. Nó chần chừ 1 hồi, sau đó thu hồi chiếc đũa lại, định tự ăn, khóe mắt nó chợt liếc sang cái đuôi hồ ly đang ngồi cười ở bên cạnh, sắc mặt nó cứng lại, sau đó đưa miếng thịt qua.
"Ngươi ăn đi!"
"..."
Ý cười trên mặt thị nữ lập tức cứng đờ.
Bộp một tiếng, miệng thịt đã rơi vào trong chén của nàng.
Tiểu nữ đồng ngồi ngay ngắn nhìn nàng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, canh thừa thịt nguội trên bàn đều đã hết sạch, chỉ còn lại hoa quả và rượu gạo, thị nữ đưa chiếc cổ cầm lên cho chủ nhân của mình.
Chiếc cổ cầm bằng gỗ đen, đường vân tơ vàng.
"Nghe nói đây là chiếc đàn từng được thần tiên sử dụng ngàn năm trước à?"
Tống Du cúi đầu xuống nhìn chiếc đàn.
"Lời đồn không sai, chiếc đàn này quả thực đã được lưu truyền hơn ngàn năm."
Vãn Giang cô nương nói.
"Đây chính là cổ cầm thánh thủ của Ngu triều, từng được Nhạc Thánh của Nhạc Gia Bái sử dụng. Sau khi Nhạc Thánh qua đời, chiếc đàn này vẫn luôn được cất giữ trong cung đình của Ngu triều, tuy nhiên từ sau khi Ngu triều diệt vong, đế đô bị vây hãm, hoàng cung cũng bị tấn công, chiếc đàn này liền lưu lạc trong dân gian. Lúc đó, vừa hay có một vị tổ tiên trà trộn trong nhân gian, hắn rất có tiếng tăm, thế là có một người ngưỡng mộ danh tiếng của hắn đã tốn không ít công sức để có được cây đàn này, sau đó lại mạo hiểm đi mấy ngàn dặm đường tới tặng cây đàn này cho hắn."
"Quả thực rất có tình nghĩa."
"Đúng vậy."
Vãn Giang cô nương nói.
"Nghe nói lúc bấy giờ, con người có thể chết vì danh tiết, cũng có người vì tình nghĩa mà hi sinh tính mạng, đối với yêu quái mà nói, thế giới này quả thực đã thay đổi rất nhanh."
"Kiến thức của túc hạ thật uyên bác."
"Đạo trưởng đang nói Vãn Giang đã già rồi ư?"
"Túc hạ biết rõ tại hạ không có ý đó."
"Nói đùa mà thôi."
Nữ tử cười với hắn, sau đó lập tức nói.
"Hôm nay trò chuyện với đạo trưởng, ta cũng không cố kỵ nữa, cũng bỏ đi rất nhiều lớp ngụy trang, trong lòng quả thực rất thoải mái, giống như lần chèo thuyền du ngoạn trên sông năm đó. Vãn Giang đã cảm thấy hứng thú, mong đạo trưởng cho phép Vãn Giang đánh cho đạo trường một khúc đàn, trợ hứng cho bữa tiệc rượu này."
"Xin rửa tai lắng nghe."
"..."
Nữ tử cười với hắn, sau đó nàng cúi đầu xuống.
Ngón tay thon thả, không chút vội vã, tay trái của nàng ấn lên dây đàn, tay phải điều khiển dây đàn, tiếng đàn vừa mới vang lên, trong khoảng cách gần, lòng người dường như cũng bị lay động.
Đạo sĩ yên lặng lặng nghe.
Ngoài cửa sổ, mưa tuyết bay phấp phới. Gió Bắc gào thét, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu, bất tri bất giác, dường như gió cũng đã ngừng lại, tầm rèm trên lầu rủ xuống, đám người ầm ĩ ở dưới lầu cũng trở nên yên tĩnh.
Tiếng đàn lại lần nữa vang lên trong Hạc Tiên Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận