Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 973: Điều Bình Thường

"Thế nhưng tiểu nhân chưa bao giờ nghe nói ở bên cạnh Ẩn Giang có nơi nào như vậy cả, nếu như là ở Tư Quận thì dễ nói rồi, ha ha nói ra không sợ khách quan chê cười, tiểu nhân sống cả nửa đời trên Ẩn Giang này, ở phía tay phải, vừa lên bờ không phải chính là Tư Quận à, thế nhưng trừ lúc đi vệ sinh ra, tiểu nhân chưa bao giờ đi tới Tư Quận cả."
"Đây cũng là điều bình thường."
Tống Du không hề cảm thấy kỳ lạ, từ xưa tới giờ đều là như vậy.
"Tư Quận ấy à..."
Người lái thuyền còn định nói gì đó, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bọt nước ở phía sau.
Quay đầu nhìn lại, hắn lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Mái chèo cũng suýt chút nữa rơi xuống sông.
Hôm nay rõ ràng là một ngày nắng, trên sông chỉ có gió nhẹ, lúc này chỉ thấy nước triều cuồn cuộn ở phía sau, mặt nước lồi lên như một ngọn núi, từng cơn sóng bốc lên, từng lớp sóng thay phiên nhau đẩy về hướng này.
Dưới nước có đại yêu đang dùng bản thể di chuyển.
"Rầm rầm rầm..."
Con thuyền này không nhỏ, có thể chở được ngựa, nhưng khi đối diện với những cơn sóng, nó rõ ràng vẫn không đủ lớn.
Nước triều càng gần, chiếc thuyền trông càng nhỏ bé.
"Ôi trời ơi..."
Người lái thuyền không nhịn được ngạc nhiên hô lên, ngã ngồi xuống đất.
Mặc dù hắn đã chèo thuyền cả nửa đời trên sống, từng nhìn thấy quỷ sông, quỷ nước, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy.
"Thuyền gia chớ hoảng sợ."
Giọng nói của đạo sĩ truyền tới từ phía trước.
Chỉ thấy đạo sĩ híp mắt lại nhìn chằm chằm dưới nước phía xa xa, ánh mắt hắn như thể xuyên thấu dòng nước sông xanh biếc, nhìn thấy thứ ở bên dưới đáy sông, sau đó hắn không chút hoang mang cầm chiếc trượng trúc lên, chỉ về phía mặt sông.
"Vù..."
Một luồng ánh sáng lập tức xuất hiện tạo thành một điểm tròn ở vị trí tiếp xúc giữa trượng trúc và mặt nước, trong chớp mắt nó đã được đẩy ra.
"Soạt..."
Cơn sóng ở đằng xa vẫn lao về phía trước, nhưng nó rõ ràng đã nhỏ đi.
Hình như thứ tạo nên cơn sóng ở dưới nước đã dừng lại, cơn sóng không còn sức nữa, cứ mỗi khi tiến về phía trước một trượng, nó lại thấp xuống một thước, đến khi tới trước mặt chiếc thuyền, nó chỉ cao vài thước. Tuy nhiên, sóng nước dịu dàng vẫn nhấc con thuyền gỗ lên, sau đó lại rơi xuống, khiến cho con thuyền lắc lư một hồi.
Người lái thuyền vừa mới đứng lên được lại ngã nhào xuống đất.
Mèo Tam Hoa và ngựa Tảo Hồng cũng duy trì thăng bằng trên cơ thể thấp bé, cái chân của con mèo duỗi ra nắm chặt tấm ván gỗ trên thân thuyền.
Chỉ có đạo sĩ và hai nữ tử vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ thấy mặt nước ở ngoài ra đã trở nên tối đi, một bóng đen khổng lồ nổi lên, lộ ra cái đầu và con mắt đang nhìn chằm chằm chiếc thuyền gỗ ở bên này.
Đó là một con Đà Long khổng lồ.
Đà Long cũng chính là cá sấu.
Trước đây, không chỉ có một loại cá sấu sinh sống trong biên giới Đại Yến, bây giờ chỉ còn lại một loại cá sấu loại nhỏ có dáng vẻ rất nhỏ, ăn cá để sống và hầu như không có nguy hiểm gì với con người. Tuy nhiên con ở trước mặt lại không như vậy. Đà Long không phải từ dùng để hình dung loại cá sấu nhỏ không nguy hại tới con người và súc vật, nhiều khi, nó là từ xưng hô cá sấu loại lớn có chiều dài gần hai trượng, tính cách vô cùng hung dữ.
Loại Đà Long này có thể lật tung thuyền nhỏ, dám lên bờ ăn thịt người, vô cùng hung dữ, nhanh chóng trở thành tai hoạ.
Nhưng sức mạnh của nhân loại quá to lớn.
Không biết những quốc gia khác ra sao, nhưng Đại Yến quả thực rất mạnh.
Trước đây, có một quan viên vì không muốn thấy Đà Long trở thành tai hoạ, bách tính thiệt hại nặng nề nên đã viết văn đưa vào trong nước, nói Đà Long không thể làm loạn và lên bờ, ra lệnh nó nhanh chóng rời đi, nghe nói Đà Long không chịu nghe theo, thế là quan viên nọ đã dẫn dắt bách tính đánh đuổi Đà Long, tới bây giờ, loại Đà Long hung dữ này hầu như đã tuyệt chủng ở Đại Yến.
Chuyện của nhân gian, có cần tới thần linh chăng?
Con Đà Long ở trước mặt chỉ e phải dài từ vài chục tới vài trăm trượng, rộng cũng vài trượng, cả người nó còn rộng hơn cả dòng sông, nó chỉ nhô một chấm đen ra, nó lộ chiếc đầu ra khỏi mặt nước, chỉ cần dùng cái miệng, nó cũng có thể nuốt toàn bộ chiếc thuyền này vào trong miệng, cho dù đang ở trong Ẩn Giang vừa rộng và lớn này, trông nó vẫn vô cùng to lớn.
Đôi mắt dài của nó nằm ở trên đỉnh đầu, nhô ra khỏi mặt nước đầu tiên, một lớp màng trong suốt hé ra, bên trong là đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm dựng thẳng thành một đường, đang nhìn chằm chằm về bên này.
Đạo sĩ chống trượng trúc đối mặt với nó.
Nữ tử đứng ở bên cạnh hắn, nàng không chút sợ hãi mà tỉ mỉ quan sát con Đà Long này, thị nữ ở bên cạnh cười hì hì cũng đang quan sát tỉ mỉ.
Tam Hoa nương nương rúc ở bên chân đạo sĩ nhìn chằm chằm con Đà Long kia, vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ.
"Kẻ nào to gan như vậy, dám cản đường của ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận