Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 608: To Gan

"Huống chi vẫn là nhờ phúc của tiên sinh."
"Hà cớ gì lại nói như vậy?"
"Thứ nhất, lúc trước Lưu mỗ đã xin được mấy lá bùa của tiên sinh, nhờ có mấy lá bùa đó nên yêu quỷ cũng khó mà xâm nhập, lúc Lưu mỗ làm việc, đương nhiên cũng có thêm vài phần dũng khí."
Lưu quận trưởng nói.
"Thứ hai, năm đó, trước khi Lưu mỗ nhận được điều lệnh tới nhậm chức ở nơi này, đã cố ý đi tới huyện Linh Tuyền một chuyến, bái phỏng sư môn của tiên sinh."
Vừa nói, Lưu quận trưởng vừa liếc sang phụ tá ở bên cạnh một cái.
Giống như có ý nói đây là ý kiến do phụ tá đưa ra.
"Vậy có tìm được chăng?"
"May mà đã tìm được, cũng đã gặp được Đa Hành quan chủ."
Lưu quận trưởng nói.
"Ta cầu xin quan chủ bày kế, được quan chủ nhắc nhở, mới có thể khiến Phổ Quận yên ổn hơn phần nào."
"Ồ?"
Tống Du bắt đầu cảm thấy hứng thú.
"Người đã bày ra kế gì?"
"Quan chủ nói với Lưu mỗ rằng, nếu muốn trừ yêu, chỉ có thể mời thần linh hạ giới."
Lúc này, khi Lưu quận trưởng kể lại, hắn vẫn cảm thấy thổn thức không thôi, tựa như lúc trước, ý kiến này đã tạo nên chấn động không nhỏ với hắn.
"Quan chủ nói, thần linh hưởng thụ hương khói của nhân gian ắt phải bảo vệ nhân gian yên bình, nếu thần tiên không linh, vậy cứ đập nát tượng thần là được."
"Ha..."
Tống Du không biết đã nghĩ tới điều gì, gương mặt hắn lộ ra ý cưới, sau đó nói.
"Muốn dùng phương pháp này cần phải to gan chút."
"Lần đầu tiên làm, trong lòng quả thực thấp thỏm không yên, nhưng tiên sinh đã là cao nhân ở bực này rồi, Lưu mỗ sao có thể không tin tưởng ý kiến của sư phụ tiên sinh?"
Lúc quận trưởng nói chuyện, giọng điệu cũng có vài phần khí phách.
"Sau khi phá hủy bức tượng thần đầu tiên, ta và sư gia cũng bất chấp tất cả mọi thứ, nếu như việc phá hủy tượng thần không còn linh nghiệm nữa, chúng ta sẽ đưa những bức tượng đó ra khỏi thần miếu, phơi dưới ánh mặt trời chói chang, đặt trên đỉnh núi để gió thổi. Ở những nơi yêu quái tàn phá nặng nề, dân chúng thậm chí còn đưa tượng thần ra ngoài, mỗi ngày đều dùng roi đánh, đánh đến khi nào linh nghiệm mới thôi."
"Quận trưởng quả thực quyết đoán."
"Làm gì có quyết đoán hay không biết đoán chứ, thấy nhiều dân chúng bị yêu quái ăn thịt tới vậy, thậm chí là một nửa dân chúng bị ăn thịt, chỉ cần là người có lương tâm, đều có thể ra được mệnh lệnh như vậy."
Lưu quận trưởng thở dài.
"Dân chúng ở những nơi bị yêu ma gây họa đều không sống nổi nữa, có chuyện gì mà bọn họ không dám làm cơ chứ?"
"..."
Nghe thấy lời này, Tống Du không khỏi buông đũa xuống, chắp tay với Lưu quận trưởng.
Năm đó, Dật Đô thái bình, hoa lệ, đến cả việc một tên trộm tới ăn trộm đồ đạc của quý nhân trong thành cũng đã là một chuyện lớn, thật không nhìn ra được vị tri huyện này lại có năng lực cao siêu tới vậy, chỉ biết kỹ xảo nịnh trên nhường dưới của hắn rất tài ba.
Quả nhiên một người có dáng vẻ ra sao, không thể tách rời với việc người đó sống trong hoàn cảnh như thế nào.
"Không biết tiên sinh rời khỏi kinh thành vào tháng mấy?"
"Qua năm mới đã rời đi."
"Vậy tiên sinh có từng gặp mặt Du Tri Châu chăng?'
"Du Tri Châu cũng vào kinh rồi ư?"
"Mùa xuân năm nay, hắn cũng được lệnh tiến kinh."
Lưu quận trưởng trả lời.
"Lúc Du Tri Châu nói chuyện với ta, hắn nói hắn đã được tiên sinh nhắc nhở, sau đó hắn đã làm việc cần cù, thành thật ở Dật Châu, được đông đảo dân chúng yêu quý. Một khoảng thời gian trước, ta nhận được bức thư do Du Tri Châu tự tay viết, trong thứ nói rằng mùa hạ năm nay, hắn đã được triệu về lại kinh thành đảm nhận trọng trách quan trọng. Trong thư, Du Tri Châu còn xúc động nói với ta, nói rằng mấy năm hắn ở Dật Châu vẫn chưa làm được bao nhiêu việc, có vài suy nghĩ có chưa áp dụng thực tiễn thì đã bị triệu về kinh, không biết Tri Châu mới tới có dáng vẻ ra sao."
"Vậy quả thực không trùng hợp."
"Khi nào tiên sinh về lại kinh thành lần nữa, tất nhiên có thể gặp được Du Tri Châu."
Vậy là hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói về sự phồn hoa, giàu có của Dật Châu, cũng nói về yêu ma quỷ quái ở Hòa Châu, nói về các món ăn ở Dật Châu, cũng nói về thịt dê ở Hòa Châu, chợt trào dâng vài phần xúc động.
Mãi cho đến khi ăn xong, Lưu quận trưởng mới nói.
"Hôm nay, tiên sinh vừa tới nơi này, quả thực không nên làm phiền, mời tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại tới bái phỏng tiên sinh, đưa tiên sinh đi thăm thú thành Cảnh Ngọc."
"Vậy xin đa tạ quận trưởng."
"Cáo từ."
"Đi thong thả."
Lưu quận trưởng đặt cho bọn họ hai phòng ở tửu lâu, không biết dùng là tiền của hắn hay là tiền của nha môn, Tống Du khách sáo mấy câu, không từ chối được, nên cũng lười dài dòng.
Ăn xong, mọi người đi thẳng về phòng mình.
"Kẽo kẹt..."
Tiểu nhị ở tửu lâu cầm đèn dầu lên, đưa tới phòng của từng người, thắp sáng ngọn đèn ở trong phòng rồi mới rời đi.
Ánh đèn tràn ngập cả căn phòng.
Căn phòng khá rộng rãi.
Tống Du quan sát một hồi, sau đó hắn ngồi xuống giường, ngồi trên chăn đệm mềm mại, trong lòng có cảm giác kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận