Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 714: Bình Yên Là Tốt Rồi

"Bình yên là tốt rồi, bình yên là tốt rồi."
Quỷ giáo úy lẩm bẩm, giống như mất hết hồn vía.
Lúc này, hắn lại nghe thấy đạo sĩ nói với mình.
"Có phải tướng quân còn có một nương tử?"
"Tiên sinh! Tiên sinh cũng đã gặp nương tử nhà ta rồi ư? Bây giờ nàng ấy thế nào rồi? Những năm qua nàng sống có tốt không? Tin tức về cái chết của ta đã truyền về chưa? Trước khi ta chết đã được thăng chức làm giáo úy, người nhà ta có nhận được trợ cấp không?"
"Có lẽ năm đó người chết quả nhiều, tin tức dường như vẫn chưa được truyền về."
Tống Du lắc đầu nói.
"Tuy nhiên mặc dù không có tin tức gì, nhưng phu nhân vẫn luôn ở trong nhà chờ ngươi trở về."
"Nàng ấy... nàng ấy vẫn chưa tái giá ư?"
"Vẫn chưa."
"Nàng ấy vẫn đang chờ ta ư?"
"Vẫn đang chờ."
Tống Du nói.
"Chờ ngây ngốc."
"..."
Quỷ giáo úy mặc áo giáp nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Nếu như quỷ có nước mắt, hắn sớm đã lệ rơi đầy áo. ...
"Nhiều năm như vậy, tướng quân có muốn trở về chăng?"
"Đương nhiên muốn, không giờ phút nào là không muốn."
Vẻ mặt quỷ giáo úy phức tạp, vừa chua xót, vừa đau đớn, còn có bất đắc dĩ, tất cả đan xen lại với nhau, nhưng hắn không chảy nước mắt.
"Nơi này cách Dật Đô chỉ e cũng phải mấy ngàn dặm, người sống muốn di chuyển cũng không dễ dàng, ta mới thành quỷ không lâu, sao có thể quay trở về được?"
"Như vậy à..."
Tống Du đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trăng khuyết ở trên trời, suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
"Nói ra, lúc tại hạ và Tam Hoa nương nương còn ở Dật Đô cũng từng nhận được ân tình của tướng quân và phu nhân, nhờ có hai vị, ta và Tam Hoa nương nương mới có thể đặt chân ở Dật Đô, nếu như tướng quân thật sự mong muốn quay về xem sao, ta sẵn lòng giúp tướng quân một tay."
"Tiên sinh đồng ý đưa ta về Dật Đô ư?"
"Dù sao ta quả thực cũng phải về lại Dật Đô, tuy nhiên đó cũng là chuyện của mười mấy năm sau, mặc dù tướng quân là quỷ, có thể thuận tiện mang theo, thế nhưng trong hơn 10 năm này, tướng quân há có thể cô đơn chờ đời trong thời gian dài đằng đẵng như thế."
"Ta đã chờ được mấy mấy năm rồi, không sợ phải chờ thêm mười mấy năm nữa."
Quỷ giáo úy không chút do dự nói, không biết hắn nghĩ tới tin đồn gì, lại nói tiếp.
"Chỉ cần tiên sinh có thể đưa ta về lại cố hương, tiên sinh hãy lấy hồ lô nhốt ta lại đi, nhốt mười mấy năm không cần thả ta ra ngoài cũng được."
"Như vậy há chẳng phải còn đáng sợ hơn cả ngồi tù mười mấy năm ư?"
"Cam tâm tình nguyện."
Có thể trả giá bằng mười mấy năm cô độc trong bóng tối không có ánh nắng mặt trời, chỉ nguyện được về lại cố hương, gặp mặt thê tử, điều này không khỏi khiến người ta thổn thức.
Tống Du nói với hắn.
"Tình cảm giữa tướng quân và phu nhân sâu đậm, thật khiến người ta xúc động, tuy nhiên quả thực không cần phải phiền phức như vậy. Có sự trợ giúp của tại hạ, tướng quân hoàn toàn có thể tự mình trở về, nếu như thuận lợi, qua hai tháng nữa, tướng quân có thể về lại Dật Đô, gặp mặt phu nhân."
"Hả?"
Quỷ giáo uy giống như ngạc nhiên tới mức không dám tin.
"Lời của tiên sinh có thật chăng?"
"Đương nhiên không giả."
Tống Du khẽ cười nói.
"Coi như đáp trả ân tình của tướng quân và phu nhân."
"Không biết là ân tình gì?"
"Tướng quân quay về ắt sẽ biết được."
"Ân tình này của tiên sinh mới đại ân, cho dù lúc trước nương tử đã giúp đỡ tiên sinh ra sao, cũng không thể sánh được với ân tình này của tiên sinh."
"Nếu trong lòng tướng quân cảm thấy mắc nợ, đợi sau khi tại hạ vào trong thành, hãy giới thiệu tại hạ với hai vị tướng quân Phong – Xương kia là được."
Tống Du nói.
"Mặc dù Thiên Lôi chắc chắn sẽ tới quản chuyện ở nơi này, tuy nhiên không biết phải đợi tới khi nào Thiên Lôi mới hạ giới, tại hạ chỉ đành nói rõ lợi hại với hai vị tướng quân kia trước, khuyên bọn hắn mấy ngày này nên an phận lại."
"Vâng!"
"Đợi lát nữa tường quân hãy tới tìm ta."
Dứt lời, Tống Du bèn cất bước rời đi, thẳng tiến phía trước.
Đám quỷ ở sau lưng hắn dần dần tản đi.
Hắn từ từ đi tới gần Quy Thành.
Cái bóng đen ngòm dần dần trở nên rõ ràng ở trước mắt hắn.
Chiều dài xung quanh tòa thành này chỉ e cũng phải 3,4 dặm, tường thành cao hơn 4 trượng, dày hơn 2 trượng, không có cửa thành, chỉ có một tòa thành trống rỗng, ánh trăng vốn đã tối, lúc đi vào trong thành, trước mắt là một màn đêm đen kịt.
Thế nhưng khi đi vào trong thành, quang cảnh lập tức thay đổi.
Rất nhiều tiếng người vang lên ở bên tai.
Buổi sáng, lúc hắn bay ở phía trên Quy Thành, hắn nhìn thấy đây là một Quy Thành hoàng phế bị đốt cháy, tất cả phòng ốc đều không có nóc nhà, thế nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả dường như đều có dáng vẻ lúc ban đầu.
Mỗi tòa nhà, căn phòng ở trong thành đều có cửa gỗ, cũng có mái nhà, tấm biển trên cửa vẫn còn y nguyên, tất cả cánh cửa đều treo lồng đèn, bên trong lồng đèn có ánh sáng trắng bệch.
Có con quỷ đi lại ở trên đường, cũng có con quỷ trò chuyện ở ven đường, không chỉ có quỷ mặc áo giáp mà còn có quỷ mặc áo vải, nhìn thấy một con mèo đang nghênh ngang đi tới, tất cả đều không nhịn được tập trung ánh mắt về phía con mèo, con mèo cũng ngẩng đầu lên tò mò nhìn lại bọn chúng. Sau đó, ánh mắt của bọn chúng rơi xuống đằng sau con mèo, liền nhìn thấy một người một ngựa đang chậm rãi đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận