Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 315: Hầu Bao

Nó không phải không tò mò, mà bởi vì đã trở thành thói quen.
Đạo sĩ này thường xuyên làm ra những chuyện kỳ lạ, thường thích đi vào những con đường nhỏ vắng vẻ, hay leo lên trên đỉnh núi, trước đây nó cũng có hỏi, mặc dù đạo sĩ cũng đều trả lời nó, nhưng cho dù nó có nghe cũng chỉ thấy nhàm chán, nên sau này cũng lười hỏi.
Dù gì đi nữa, nó chỉ cần đi theo hắn là được.
Vào lúc hoa nở xuân về, thỉnh thoảng sẽ có một số động vật nhỏ đi tới bên cạnh Tống Du, khi nhìn thấy chúng, thường Tống Du sẽ khuyên bọn chúng mau chóng rời đi, nếu không đợi Tam Hoa nương nương nhà hắn quay về, bọn chúng chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Buổi tối trôi qua, đêm khuya đã tới.
Âm Dương dần dần cân bằng, linh khí cũng trở nên hài hòa.
Giữa ánh sáng của muôn ngàn vì sao bao phủ, một con mèo mơ mơ màng màng đi theo sau một vị đạo sĩ, cả hai lần nữa đi lên đỉnh núi, đưa mắt nhìn lên, cho dù là linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, hay là linh hồn của các vì sao, trong mắt của đạo sĩ, tất cả đều chỉ là một khoảng không yên tĩnh, chỉ duy nhất một nơi khác biệt với những chỗ còn lại.
Âm khí ở nơi đấy rất nặng.
Lúc bình thường khó mà thấy được điều này, ở thời khắc hiện tại, trông nó giống như một hạt bụi rơi trên tờ giấy trắng tinh, trông rất bất ngờ.
Thế là vị đạo sĩ bèn chỉ tay về hướng đó.
"Ta muốn đi sang bên kia."
"Đi qua đó làm gì?'
Mèo Tam Hoa mơ mơ màng màng, vừa hỏi vừa lấy móng vuốt dụi mắt.
"Đi tiểu à?"
"Bên đó có một con yêu quái."
"Lại có yêu quái."
"Là một đại yêu quái."
"Tam Hoa nương nương không thể đi cùng à?"
"Có thể."
Tống Du ngừng một lát rồi mới nói tiếp.
"Tuy nhiên, phải mời Tam Hoa nương nương chui vào trong chiếc hầu bao này."
"Cứ ở bên trong hầu bao mãi vậy à?"
"Cái này phải xem Tam Hoa nương nương, chẳng qua cho dù thế nào đi chăng nữa, sau khi đi tới bên kia, Tam Hoa nương nương phải ở bên trong hầu bao."
Tống Du ngừng lại một lát.
"Tránh cho Tam Hoa nương nương lạc mất ta."
"À..."
Tam Hoa nương nương suy nghĩ một hồi, nó biết mắt con người không tinh bằng loại mèo, buổi tối lại không thấy rõ đường, bèn nói.
"Ta đi trước một lát."
"Được."
Mèo đi đằng trước, đạo sĩ theo sau.
Lại mượn một ít ánh sáng của các vì sao.
Vì thế, ánh sao phía trên ngọn núi này đã sáng hơn trước vài phần.
Nhưng cũng không nhiều, chỉ hơn một chút xíu mà thôi.
Ánh sao vốn dĩ chỉ đủ để nhìn mọi vật mờ ảo mà thôi, còn không nhìn rõ đường đi ra sao, bây giờ cũng chỉ đủ để nhìn thấy đường đi. Đến cả Tam Hoa nương nương cũng chỉ mơ hồ phát hiện ra có gì đó khác lạ, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm một lát, chỉ cho rằng trên đầu có một đám mây bị gió thổi qua, nên cũng không để ý nhiều.
"Đi bên này."
Mèo Tam Hoa tìm thấy một con đường con người có thể đi được.
Vượt qua ngọn núi này, lại đi đến một ngọn núi khác.
Cuối cùng cũng đã đi tới nơi âm khí nặng nề kia.
Tống Du lần theo nơi phát ra luồng âm khí nặng nề đó, cuối cùng đi đến phía trước một vách núi.
Dưới ánh sao, một màu xám nhạt hiện lên trên vách đá, hắn vươn tay sờ lên thì nhận thấy đó là một vách đá gập ghềnh không bằng phẳng, có cảm giác thô ráp, thậm chí khi sờ vào còn có bột vụn rơi ra.
"Làm tốt lắm."
Tống Du nhếch khóe môi.
Đây là pháp thuật của yêu quái.
Loại pháp thuật này, vừa ngăn được cảm ứng tinh thần, vừa ngăn được cơ thể con người, muốn đi vào trong đó, chỉ dùng sức mạnh thôi e là cũng vô dụng, tuy nhiên nếu như có thể hiểu được bản chất của nó, liền biết đây thực ra hoàn toàn không phải một vách đá, mà là một hang động, sau khi nhắm mắt lại, sử dụng thêm vài phần linh lực diệu pháp là có thể đi vào trong một cách dễ dàng.
Bên trong có thể là một đại điện.
Cũng có thể là một hang động.
Có thể có cơ quan cấm chế, cũng có thể không có.
Cho dù ra sao, cũng không có đạo lý không gõ cửa mà tự tiện xông vào động phủ của nhà người khác.
Cũng không biết bên trong hang động có yêu quái canh gác hay có lối ra nào khác hay không, đạo sĩ nhìn khắp bốn phía đều không phát hiện được gì cả, chờ đến lúc trời sắp sáng, hắn bèn gõ vào vách đá.
"Bên trong có người không?"
Mơ hồ nghe thấy tiếng vọng không dứt truyền lại từ bên trong.
Giọng nói rất bình thường này dường như đã bị truyền vào xa tít ở bên trong, vang vọng mãi không ngừng.
Trừ kẻ điếc ra, chỉ e ai cũng có thể nghe thấy.
Chờ một hồi lâu, vẫn không có ai trả lời lại.
"Tại hạ họ Tống tên Du, tới đây để bái phỏng túc hạ, túc hạ đã ở bên trong động phủ, cớ sao lại không đi ra gặp mặt?"
"Ồ?"
Meo Tam Hoa đã trở về bên trong chiếc hầu bao từ lâu, nó chỉ hở cái đầu ra ngoài, nghe thấy đạo sĩ lẩm bẩm độc thoại một mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói cũng có vẻ nghi ngờ.
Một cánh tay lập tức đưa ra, nhấn nó về lại trong hầu bao.
"Vẫn không chịu đi ra à?"
"Vậy tại hạ..."
"Phù..."
Tống Du nhàn nhã thổi một luồng khi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận