Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 815: Nghiêm Túc Nghe Kể Chuyện

Trà lâu bên cạnh khách điếm.
Bởi vì sắp tới năm mới, nên trong khoảng thời gian này không có việc đồng ruộng nào cần làm, tất cả mọi người đều được rảnh, đây cũng là khoảng thời gian hiếm hoi trong năm mọi người tiêu tiền mà không thấy tiếc, việc làm ăn ở trà lâu rất tốt.
Có người ngồi trò chuyện, có người nghiêm túc nghe kể chuyện, cũng có người không tới sòng bạc được bèn tới đây chơi bài.
Lúc Tống Du và mèo Tam Hoa tới đây, vừa hay chỉ còn dư lại một chiếc bàn trống cuối cùng, hắn liền ngồi xuống gọi một bình trà phổ thông, chậm rãi nghe kể chuyện, chim én thì đậu trên xà nhà, bởi vì ở đây đông người nên nó không dám đi xuống.
"Kể tiếp hồi trước..."
"Yêu ma trong quân đội Tái Bắc mời thần tiên hạ giới của bọn chúng ra, triệu tập hồng thủy cuồn cuộn! Rõ ràng thật sự giống như biển, nhấn chìm toàn bộ thảo nguyên rộng lớn! Phía trước cũng có kể, vị cao nhân thần tiên cưỡi thanh ngưu kia có bản lĩnh biến thành giao long phun lửa khạc nước, có thể ngao du đại hải cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên bên trong thành Viễn Trị còn có mấy chục vạn đại quân, những binh sĩ ở trong quân đều sợ hồng thủy!"
Đạo sĩ nghe tới đây không khỏi cúi đầu xuống.
Mèo Tam Hoa ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, nghi ngờ đối mặt với hắn.
Đạo sĩ không nói gì cả, hắn cầm lấy cái chén sứ thanh hoa nhỏ đựng nửa bát nước của nó, đặt thấp xuống đưa vào trong miệng nó.
Mèo Tam Hoa nhíu mày, nghi ngờ nhìn hắn.
Tuy nhiên hắn đã đưa tới cho nó.
Vẫn cứ uống cạn một ngụm thôi.
Thế là nó cúi đầu xuống, đầu lưỡi trắng nõn nhanh chóng vươn ra, đầu lưỡi vừa mới chạm vào nước trà lập tức rụt về, ngay sau đó nó híp mắt lại nhíu mày.
Đạo sĩ liền nở nụ cười hài lòng.
"Chỉ thấy hồng thủy đánh tới!
"Rầm rầm! Ầm ầm!"
"Trong thời khắc mấu chốt, chợt thấy vị thần tiên cao nhân kia rút Thanh Phong bảo kiếm từ sau lưng ra, thanh kiếm soạt một tiếng liền vung về phía trước!"
"Một kiếm này! Quả thực là điên đảo càn khôn, pháp lực vô biên! Kiếm khí ngút trời nứt đất, sợ là cả thần tiên trên trời và quỷ vương dưới mặt đất cũng đều run sợ! Hồng thủy giữa biển giống như bị tách ra, cá rơi trên mặt đất giãy giụa! Ồ, cá ở đâu ra!"
Đạo sĩ không khỏi cầm chèn trà lên, uống một hớp nhỏ. Hắn đã rời khỏi Trường Kinh được hai năm, cách pha trà lưu hành ở kinh thành và khu vực Hòa Dương châu vẫn chưa được truyền tới đây. Người nơi này vẫn pha trà theo phương pháp truyền thống, cho thêm chút táo đỏ, mơ khô và một số thứ lộn xộn khác. Lúc uống vào có vị táo đỏ và mơ khô, nửa chua nửa ngọt, hương vị lộn xộn, trà cũng không phải trà ngon, chủ yếu là vị đắng còn có cả vị chát, hương vị quả thực không thể gọi là ngon.
Tuy nhiên, dường như người dân ở bên này lại rất thích uống.
Có lẽ bởi vì chất lượng cuộc sống của người dân vốn không khác là bao.
Mèo Tam Hoa ở bên cạnh càng thấy nghi ngờ, nó đứng ở trên ghế, không nhịn được duỗi một cái chân nhỏ ra, gảy lên cây trượng trúc đặt nghiêng ở bên cạnh đạo sĩ, giống như muốn xem thử thứ này có liên quan gì tới Thanh Phong bảo kiếm không.
Sau đó nó lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía đạo sĩ.
Ánh mắt nó giống như chỉ đơn giản muốn hỏi chuyện, lại cảm thấy như đang cười nhạo.
Đạo sĩ chỉ đành cho nó uống một hớp trà.
"Thần tiên lập tức chỉ một cái!"
"Nói một câu..."
"Nước rút lui!"
Xoát!
"Ngươi đoán xem tiếp theo sẽ ra sao?
"Trận hồng thủy phủ trời rợp đất đó vậy mà thật sự đã rút lui!
"Hắc!"
Thuyết thư tiên sinh kể chuyện vô cùng hào hứng, khi nhìn thấy tiền thưởng đầy đất, gương mặt hắn cũng đỏ bừng lên, hắn gõ xuống sàn một cái, cười ha hả nói.
"Thứ này còn nghe hiểu được tiếng người!"
Tất cả khách nhân đang chăm chú lắng nghe trong sảnh đường đều vội vàng lớn tiếng khen hay.
Những kẻ xem trà lâu như sòng bạc kia, dù đang chăm chú vào việc đang làm, nhưng cũng lắng tai nghe. Vừa được nghe chuyện hay, vừa thắng được tiền, đương nhiên cũng hào phóng hơn, tiện tay ném mấy đồng tiền lên trên đài.
Không chỉ có từng đó người.
Ngoài cửa cũng có không ít người đang chen chúc.
Phần lớn là những người không trả nổi tiền trà nước ở trong lâu, hoặc là không muốn bỏ tiền ra để mua chỗ ngồi, trà nước. Nếu là bình thường, chắc chắn chủ trà lâu sẽ mở miệng đuối đám người này đi, hoặc tới bắt bọn hắn trả tiền. Tuy nhiên mấy ngày nay, trong trà lâu đều kín chỗ, không thiếu người trả tiền, hơn nữa trong không khí năm mới lại càng không tiện đuổi người, thế là ông chủ cũng mặc kệ bọn hắn.
Tống Du vừa uống trà, vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Lão bản của khách điếm cũng đứng trong đám người bên ngoài.
Đứng ở vị trí đầu tiên là một thiếu niên, dáng vẻ chừng 12,13 tuổi, khuôn mặt đen như mực, mặc trang phục rách rưới, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt hắn lại vô cùng sáng, đang nhìn chằm chằm thuyết thư tiên sinh không chớp mắt.
Không biết ngoài kia cũng có bao nhiêu người giống như hắn, gương mặt hiện lên sự khao khát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận