Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 684: Tiểu Điếm

"Khách quan có điều không biết, bốn năm trước, từng có thần tiên hóa làm phàm nhân hành tẩu nhân gian, đã tới chỗ bọn ta, liền ở tại tiểu điếm, ở vài ngày, ăn một hồi canh bánh của tiểu điếm, liền mỗi ngày đều ăn, lúc gần đi đều khen không dứt miệng, nói có cơ hội còn muốn tới ăn một lần."
Chủ quán vui tươi hớn hở, trên mặt tràn đầy tự hào.
"Cửa hàng nhỏ mấy năm như một ngày, mỗi ngày đều chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, tỉ mỉ nấu canh, lại chọn mua mì ngon nhất, một chút cũng không dám qua loa, chỉ mong chờ thần tiên trở về ghé qua ăn một bữa."
"Thần tiên sao?"
Vẻ mặt kiếm khách có chút hoảng hốt, ngoài miệng lại nói:
"Không phải là gạt người chứ?"
"Không dám! Nói dối là bị thiên lôi đánh đấy, chuyện này người người ở huyện Nam Họa huyện đều biết, ta đâu dám nói dối?"
"Nói ta nghe thử xem."
"Cái này..."
"Cho ta ba bát!"
"Ba bát?"
"Nhanh lên!"
"Có ngay!"
Chủ quán đi vào phân phó hậu trù, liền lại đi ra, lúc này mới tỉ mỉ nói cho kiếm khách.
Kiếm khách lắng nghe, hắn rất ít nói. .
Mặc dù ở Hòa Châu đi theo tiên sinh trừ yêu đã có một năm, không biết ngoại trừ bao nhiêu yêu ma quỷ quái, hàng bao nhiêu gian nhân ác tà, nhưng hắn đến đây vốn là ngẫu nhiên, ngủ đêm trong thành là ngẫu nhiên, đến trong tiệm này cũng là ngẫu nhiên, lúc này nghe chủ quán giảng giải, trong lòng như cũ không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cứ như thể tình cờ gặp được người thanh niên của bốn năm về trước.
Nghĩ đến việc tiên sinh nghe được chuyên bốn năm qua nơi đây đã có chút thay đổi, trong lòng chắc hẳn cũng sẽ có không ít cảm khái.
Kiếm khách kiên nhẫn nghe xong, khẽ mỉm cười.
Lúc này trong lòng hắn hoàn toàn không có kiếm đạo.
Buổi tối ăn ba bát bánh canh, tắm nước nóng, sáng sớm ngày hôm sau lại ăn ba bát, tạm biệt chủ quán, hắn lại dắt ngựa xuyên qua toàn bộ Nam Họa, liền một lần nữa lên ngựa, cả người và ngựa phi như bay.
Chuyện này quả thực rất gấp, không thể bị trì hoãn.
Tốc độ trên đường trở về tuy rằng không thay đổi, chỉ là cũng không giống như lúc tới, thay vì lúc cưỡi trên ngựa cũng là lúc hắn suy tư kiếm đạo thì hắn lại tạm thời buông xuống những suy nghĩ ấy, nhìn bùn hoa cỏ lộ ở bên ven đường, ngắm nhìn phong cảnh non nước. Đêm gặp ác quỷ liền tiện tay chém xuống, trên đường gặp sơn tặc kiếm cũng nhiễm máu tươi.
Thỉnh thoảng ở bên cạnh quan đạo uống trà, có người không chú ý thấy hắn một người một ngựa, để ý hắn luôn luôn che chở một cái hộp gỗ nhỏ, tưởng là trân bảo, nghĩ rằng hắn đang tìm một vùng đất phong thủy không người để tìm lối thoát.
Rốt cục hắn cũng về tới Hòa Châu, đến Quy Quận.
Hắn đi qua Bắc Phong Quan, tới thẳng đến Tuyết Nguyên.
Thật đúng là đơn thân độc mã đi qua vạn dặm đường. ...
Đến được vị trí ban đầu của Tuyết Nguyên, kiếm khách lại không khỏi bước chậm từng bước chân.
Băng tuyết trên Tuyết Nguyên đã tan hoàn toàn, trên mặt đất lúc này chỉ còn là một mảnh bằng phẳng. Mới trải qua mười ngày công phu, cỏ xanh đã bắt đầu xuất hiện, từ xa xa nhìn lại, mặt đất được bao phủ bởi một mảnh xanh biếc, vạn vật như được tái sinh, sinh sôi nảy nở.
Lúc thúc ngựa hành tẩu, bất luận là kiếm khách hay là hắc mã, trong tâm tình đều phảng phất chút dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
Trong cảm giác nhu hòa này, bọn họ lại không khỏi sững sờ.
Đây chẳng phải là Băng Tuyết Yêu Quốc sao?
Trong lòng còn nhớ rõ cảnh tượng mặt đất lúc trước bị đóng băng, gió tuyết phá hủy mọi vật, cũng nhớ rõ hình ảnh lôi đình vạn quân, hủy thiên diệt địa, cho tới gần lúc hắn rời đi, nơi này cũng có tuyết.
Quả thực so với lúc trước thì cảnh sắc lần này hoàn toàn khác biệt.
Không tuyết, không sấm sét, khắp nơi đều là sự hồi sinh của vạn vật.
Đây quả thực đều là nhờ vào Thiên Lôi sao?
Hắn nhất thời lại không khỏi hoảng hốt.
Trời xanh mây trắng, cỏ xanh tươi tốt, xa xa lộ ra vài ngôi nhà, mơ hồ có thể phân biệt ra quan đạo, ruộng đất được phân chia thành từng mảnh, hàng cây bên đường chết héo đã lâu, giờ hết thảy đều tựa như được hồi sinh trở lại.
Nếu không phải vì những ngôi miếu nằm trên bình nguyên kia vẫn còn, chính bản thân hắn cũng xác thực đã đi qua ngôi miếu, hắn thậm chí còn không phân biệt nổi có phải chính mình có đến Tuyết Nguyên hay chưa.
Giờ đã là tháng hai rồi.
Có lẽ đã đến lúc phải đổi tên thành Hòa Nguyên rồi.
"Triệt!"
Kiếm khách hồi lâu mới hô to một tiếng.
Hắc mã nhất thời vung vó chạy như điên, đạp cỏ mà đi, đất dưới chân bắn tứ tung, giẫm nát cỏ cây.
Chỉ là đoạn đường này đi tới liền cũng có thể nhìn thấy chỗ khác thường của mảnh đất này, Bất luận là xương trắng rậm rạp trên mặt đất, hay là thân thể yêu ma khổng lồ đang thối rữa bên cạnh, bên cạnh thân thể tản thành một đống hoặc mơ hồ hiện ra đá vụn hình người khổng lồ, hoặc là hố sâu bị đập ra, khe rãnh bị cày ra trên mặt đất, đều biểu hiện nơi này từng trải qua một quãng thời gian dài, cũng không còn là biên giới nữa, thể hiện ra quá trình bị người thu phục, từng có một trận đại chiến khó lường.
Cuối cùng hắn cũng tới được con suối bên kia.
Nơi này cỏ xanh mọc ngày càng nhiều, mặt đất đã biến thành một mảnh xanh biếc, chỉ có mắt kia nước suối bốn phía màu sắc sặc sỡ, giống như là trong đại địa mở ra một đôi yêu quỷ chi nhãn.
Một con ngựa đỏ thẫm đang yên lặng ăn cỏ ở phía xa xa. Vị đạo sĩ vẫn ngồi bên suối, hắn vẫn ngồi ở vị trí giống như trước, tư thế cũng chưa từng thay đổi, dường như thế giới này chỉ có mình hắn là không thay đổi. Một con mèo ngồi dựa lưng vào người hắn ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận