Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 969: Đạo Sĩ

Thi nữ đối mắt với nữ từ, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau đó, nữ tử bất đắc dĩ đi vào trong xe ngựa, thị nữ cười hì hì ngồi xuống tấm ván gỗ phía trước xe, khẽ rút chiếc roi ngựa ra.
"Lúc lắc..."
Xe ngựa từ từ đi theo phía sau.
Nàng đuổi theo đạo sĩ, vẫn liên tiếp nói chuyện không ngừng, nếu đạo sĩ không để ý tới nàng, nàng sẽ nói chuyện với con mèo, Tam Hoa nương nương vẫn rất lịch sự, thị nữ này thường xuyên đưa thứ tốt cho nó, nói chuyện với nó, đi cùng nó, thêm vào đó, ngày hôm qua nó còn uống canh rượu nếp than của các nàng, ăn đồ của người khác, phải nể mặt đối phương mấy phần, vì thế suốt cả chặng đường đều là tiếng nói chuyện của các nàng.
Chỉ khi nào có người đi đường lướt ngang qua, không gian mới yên tĩnh được phút chốc.
Suốt quãng đường đi về phía Nam, đoàn người cũng ngắm sơn thuỷ, bái phỏng ly cung.
Thị nữ dường như hoàn toàn không ngụy trang nữa, còn nữ tử cũng dần dần để lộ tính cách của hồ ly, đây là điều mà các vương công quý tộc, văn sĩ tiếng tăm ở Trường Kinh chưa từng nhìn thấy, cũng không hề tưởng tượng tới. ...
Mấy ngày sau.
Đoàn người đã bước vào ranh giới của Phong Châu.
Nơi này không giàu có bằng Ngang Châu, nhưng vẫn hơn xa phương Bắc bị chiến tranh tàn phá. Ở đây dân cư đông đúc, trong thành cũng phồn hoa, chỉ là âm khí dày đặc hơn, không biết do quốc sư đã sắp xếp nhiều năm khiến âm khí của nơi này dần dần tăng lên, hay là âm khí ở nơi này vốn đã nhiều sẵn, vì thế quốc sư mới lựa chọn nơi này.
Đồng thời, cũng bởi vì quỷ hồn ở khắp nơi đều bị áp giải tới đây, nên Tống Du còn phát hiện ra quỷ khí nhàn nhạt.
Đêm đầu tiên tới Phong Châu, hắn chọn ngủ ngoài trời ở bên ngoài.
Hồ ly lựa chọn ngủ ngoài trời với hắn.
Cũng không đúng, hồ yêu có xe ngựa, xe ngựa vào có lều vừa có mái, cũng không tính là ngủ ngoài trời.
Buổi tối hôm đó, hắn đã nhìn thấy quỷ sai dạ hành.
Chỗ đám người dừng lại qua đêm là một nơi cản gió, cách con đường lớn không xa, phía trước có một cái hồ nhỏ. Lúc gặp phải quỷ sai, đêm vẫn chưa khuya, Tống Du chỉ vừa ăn cơm xong, hắn ngồi trên một tảng đá, nhắm mắt lại chuyên tâm cảm thụ linh vận của nơi này. Tam Hoa nương nương vẫn đang uống canh rượu nếp than của nó, còn thị nữ không biết đã chạy đi đâu, Vãn Giang cô nương ngồi trên một cành liễu cong cong ở phía trên hồ nước, cách hồ nước rất gần, nàng để chân trần để lộ đôi chân như bạch ngọc, không biết đang nghịch nước hay đang rửa chân, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, dòng nước lấp lánh.
Quỷ sai áp giải quỷ hồn từ từ tới gần.
"Hình như bên đó có người..."
"Quan tâm tới hắn làm gì!"
"Hình như hắn vẫn chưa ngủ."
"Đừng quan tâm nữa, chúng ta đi thôi, hơn nửa đêm rồi, người ta phải qua đêm ngoài trời nơi hoang dã, lại còn chưa ngủ, cho dù có nhìn thấy chúng ta, bị doạ cho một trận cũng đáng đời."
"Tại sao ta lại nhìn thấy có một đạo sĩ? Hơn nữa tại sao linh khí của trời đất ở nơi này lại dồi dào tới vậy?"
"Ồ! Không phải là cao nhân tu hành đấy chứ?"
"Ôi, mắt của ta hơi đau!"
"Ta cũng vậy! Không được nhìn nữa!"
"Vậy chúng ta..."
"Phải cẩn thận chút!"
Lúc này, đám quỷ sai liền thành thực hơn nhiều, chúng lặng lẽ đi trên đường, quan sát khung cảnh bên này.
Chúng nhìn thấy đạo sĩ đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tảng đá, nhìn thấy mèo Tam Hoa ở bên cạnh đang vừa uống rượu nếp than, vừa tò mò quan sát bọn chúng không chút sợ hãi, còn có cả nữ tử đang ngồi trên cành cây, vừa gảy nước vừa quay đầu lại nhìn bọn hắn, bọn chúng càng nhìn càng thấy ngạc nhiên, cũng càng thêm sợ hãi.
Lúc này, đạo sĩ kia cũng mở mắt ra nhìn bọn hắn một cái.
Linh khí của trời đất tụ tập quanh người hắn lúc nãy vẫn chưa tản đi, hắn cũng không hề giấu giếm hay thu lại, như thể đang phát sáng trước mặt các quỷ sai, khiến cho đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên ngọn núi gần hồ nước này còn giống thần tiên hơn cả thần tiên.
Đám quỷ sai bị một nhân vật như vậy nhìn một cái, chúng đều có cảm giác như thể chấn động cả hồn phách.
May mà đạo sĩ đó chỉ nhìn bọn chúng mấy cái, thấy bọn chúng đi dọc theo con đường, hắn liền nhắm mắt lại, lúc này bầy quỷ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, mãi tới khi đã đi xa, chúng mới nhỏ giọng thảo luận, nói rốt cuộc người nọ là thần thánh phương nào, có cần bẩm báo chuyện này với quốc sư hay không...
Buổi tối ở trong núi quả thật yên tĩnh.
Chỉ có tiếng liếm láp và tiếng nước rất nhỏ.
"Soạt..."
"Chép chép..."
Hồ yêu vẫn ngồi ở trên cây liễu, thỉnh thoảng nàng lại đong đưa hai chân còn trắng hơn cả ánh trăng ở trong hồ, khiến bọt nước dâng lên, đôi khi lại cúi người xuống vốc một ngụm nước ở trong hồ, để mặc nước chảy xuống, tất cả đều phối hợp nhịp nhàng, giống như những động vật nhỏ ở trong núi đang hăng say nghịch nước, nhưng lúc nàng giơ tay nhấc chân lên lại đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi, giống như cố ý làm như vậy.
Nhưng đạo sĩ ở bên cạnh vẫn chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Con mèo cũng đang nằm sấp, nó cúi đầu xuống liếm ở trong chén, thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu lên, mắt khẽ híp lại, cứ như vậy sững sờ một hồi, không biết đang say mê hay đang đờ đẫn, một lát sau, nó lại cúi đầu xuống tiếp tục liếm mấy hớp ở trong chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận