Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 110: Cho Đến Khi Nó Xảy Ra

"Giống như con cá trước mặt khách quan vậy, dùng tay có thể lấy được, nhưng nếu cúi xuống, nếu phía dưới có tiểu yêu tiểu quỷ, nhân lúc ngươi không cẩn thận..."
Nói được nửa chừng, người chèo thuyền cười và im lặng.
"Ồ?"
Thư sinh nhướng mày, vừa sợ vừa hưng phấn:
"Trên sông Liễu Giang, trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy chưa?"
Người chèo thuyền vẫn mỉm cười không nói gì, chỉ chuyên tâm câu cá.
"Ông đừng keo kiệt mới phải."
"Nó thực sự không đáng kể."
"Nếu ông nguyện nói, tại hạ có thể trả tiền trà nước."
Thấy thư sinh đó rất thích nghe kể chuyện, đã như vậy thì người chèo thuyền không dễ gì từ chối, sau một lúc đắn đo, ông ta kiên nhẫn kể lại.
"Khi còn trẻ, ta nghe người ta nói rằng tốt nhất không nên chạm vào những con cá chỉ cần xuống nước một bước là có thể vớt được, hoặc những loại thảo mộc chỉ cần xuống vực một bước là có thể hái được, tốt nhất là đừng đụng. Thế nhưng tuổi trẻ sung sức, không phải là ta không tin vào lời nói này, bình thường ta tin, nhưng đến lượt chính ta, đến lúc đó, ta lại không nhớ đến, cho đến khi nó xảy ra."
"..."
Thực sự có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ trên chiếc thuyền Liễu Giang này.
Người chèo thuyền nói liên tiếp vài câu.
Chẳng khác gì như thư sinh ban nãy, tham rẻ, cho rằng đó là trời cho may mắn, hoặc là nửa đêm đi dọc bờ sông nhìn thấy có người rơi xuống nước, hay vật gì đó, chính là bị yêu quỷ hại.
Tống Du cũng ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
Trước khi hắn kịp nhận ra, con cá nổi gần mặt nước, cách thuyền nửa mét đã không còn ở đó nữa.
Hầu hết quái vật và ma quỷ trên thế giới này đều như vậy.
Âm hồn dạ quỷ thì không cần phải nói nhiều nữa, trừ phi đạo hạnh cao thâm, nếu không nó muốn hại người, cũng chỉ tốn một chút tâm.
Quái vật thì kém hơn chút, thật khó nói.
Giống như con hổ hung dữ hắn gặp cách đây vài ngày. Hổ là vua của núi, tuy chưa khai thông trí tuệ nhưng cũng chỉ thông minh hơn đồng loại một chút, biết ức hiếp kẻ yếu, tránh kẻ mạnh, phân biệt cạm bẫy, nó khiến cho một đám thanh niên trong thôn Lưu gia với nhóm thợ săn không thể nào tóm được nó, nếu nó làm tổn hại đến lòng người thì hậu quả sẽ rất tai hại.
Nhưng nếu là thỏ, cho dù trở thành thần linh, có trí tuệ giác ngộ, cũng có thể bị gậy đánh chết, hoặc vô tình bị diều hâu bắt được.
Một ví dụ khác là con cáo thường gặp trong câu chuyện.
Ít nhiều là loài ăn thịt, nhưng nhiều con cáo thành tinh, biến hình, trước khi đạo hạnh chưa cao, chúng trà trộn vào thế gian, gặp phải con chó trong thôn nhạy bén, cũng phải lẩn tránh.
Đây là sự khác biệt thiên bẩm, nghĩ kỹ trong đó cũng có vẻ kì diệu.
Năng lực, sức mạnh tiểu yêu tiểu quỷ không đủ, muốn hãm hại người thì chúng phải dựa vào sự lừa gạt, dụ dỗ để khiến người ta lơ là cảnh giác, rơi vào cạm bẫy, mới thuận ra tay.
Nhưng cũng không nhất thiết là muốn hại người. Rất nhiều động vật dưới nước đã có được trí tuệ, sẽ dùng cá để bắt chim hoặc các loài cá khác, việc bắt người chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Do không thấy được lại nghĩ quỷ ma bày trò. Chiếc thuyền này đi trăm ngàn dặm trên mặt nước, nửa đường có nhiều nơi không có người ở, đôi khi người lái thuyền có ác ý giết chết khách, lợi dụng chuyện kia nói do ma quỷ gây ra.
Người chèo thuyền nói xong, thư sinh hô to thoả mãn.
"Lão nhân sẽ không kể chuyện..."
"Ông à, đừng nhất thiết nói như vậy. Loại chuyện xưa này cảm động nhất là khi được kể bằng giọng điệu đơn giản nhất, như thể nó xảy ra xung quanh ông vậy."
Thư sinh nói rồi nhanh chóng quay trở lại thuyền.
"Ta có nhanh chóng ghi lại, nếu quên sẽ mất năm văn tiền trà của ta."
Mấy câu chuyện cổ, năm văn tiền trà, thật cũng đáng.
Đêm trên sông lạnh rùng mình, ngoài trời cũng lạnh.
Tống Du vỗ vỗ vào cổ con ngựa đỏ:
"Mấy ngày này ta để ngươi ở trong này khiến ngươi chịu uỷ khuất, ngươi đừng dễ dàng lên tiếng, nhưng nếu gặp chuyện gì thì cứ lớn tiếng gọi ta là được."
Con ngựa đỏ đứng yên, không kêu một tiếng.
Nhưng tiếng cười của thư sinh từ phía sau truyền đến:
"Tiểu tiên sinh thật sự rất thú vị, nói chuyện với mèo là chuyện bình thường, nhưng bây giờ lại nói chuyện với ngựa, chẳng lẽ ngựa của ngươi đã thành cao thủ, có thể hiểu được tiếng người sao?"
Tống Du mỉm cười quay lại nhìn.
Trước khi người lái đò kể chuyện, đã bắt được vài con cá lớn, ông đã đem chúng nấu canh từ lâu, lúc này bếp nhỏ đang bốc khói nghi ngút, mà bên trong hơi nóng, thư sinh dùng hộp đựng quần áo làm bàn, trải giấy để lót, hắn đặt bút viết vào miệng để làm ẩm nó, rồi vùi đầu xuống viết.
Tống Du cũng bước vào khoang thuyền, vẻ mặt thản nhiên.
Chính là câu chuyện cổ mà người chèo thuyền mới kể ban nãy.
Sau đó, vị thư sinh vùi đầu viết, hắn không nói nữa.
Lại nhìn người lái đò, đầu tiên ông ta dùng xương cá và đầu cá nấu canh, thịt cá được gói cẩn thận và cắt thành từng lát mỏng, đợi canh cá sôi, ông ta chỉ đổ những miếng phi lê cá trong suốt và mềm mại vào trong nồi, mới sôi một vòng nó trở nên trắng như tuyết, mùi thơm càng ngày càng hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận